Độc Cô Nam Yên lười biếng ngả người trên sập ngọc, đôi mắt lạnh lùng chợt rùng mình, phóng ánh nhìn sắc bén về phía lũ cung nhân ở phía dưới, ai nấy đều rụt rè, lo lắng.
Nàng lạnh giọng truyền lệnh: “Nhớ rõ ngày rằm tháng tám vừa rồi, Hoàng thượng có ban cho bổn cung một đôi khuyên tai trân châu, thêm một bộ trâm cài vàng ròng. Hiện tại, mau đem những vật đó tìm lại cho bổn cung.”
Chúng nô tỳ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm kêu khổ.
Cung nữ Tiểu Đào, gan lớn, tiến lên thưa: “Nương nương tha tội, vật phẩm quá nhiều, bọn nô tỳ... bọn nô tỳ xin lập tức đi tìm.”
Cả đám liền vội vàng tản ra, giả vờ tìm kiếm khắp các góc cung điện, nhưng thực ra đều chỉ làm trò, mắt đưa ngó nhau, thầm nghĩ cách để che đậy việc tang vật bị đánh tráo hoặc đánh cắp.
Độc Cô Nam Yên thấy hết, đáy mắt hiện ý lạnh, khóe môi nhếch lên cười khẽ, chỉ chờ xem bọn họ kết cục ra sao.
Nửa nén nhang sau...
Chúng cung nhân đều hoảng sợ, lòng như có lửa đốt. Biết rằng, nếu kéo dài thì chẳng khác gì tự rước hoạ vào thân.
Chỉ nghe “bùm” một tiếng, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
Đại cung nữ Tiểu Đào trán đổ mồ hôi như mưa, dập đầu run giọng:
“Nương nương tha mạng! Thời gian đã lâu, bọn nô tỳ đã tìm khắp mọi nơi, vẫn không thấy ngự tứ chi vật. Mong nương nương khai ân.”
Nhị cung nữ Lưu Li cùng bọn cung nữ, thái giám, cũng quỳ rạp xin tha.
“Nương nương khai ân!... Nương nương khai ân!...”
Ánh mắt Độc Cô Nam Yên lạnh lẽo như băng, dừng lại nơi Tiểu Đào đang quỳ gối. Đời trước nàng đã dung túng Tiểu Đào quá mức, giờ thì nàng ta lại càng chẳng giữ quy củ gì. Hôm nay, chính là thời điểm lập uy.
“Tiểu Đào! Ngươi là cung nữ chầu chực bên bổn cung, mà ngay cả vật do Hoàng thượng ban tặng cũng không trông giữ cẩn thận, thật là tội đáng muôn chết! Kéo xuống, đánh chết cho bổn cung!”
Tiểu Đào gục ngã, hoảng loạn gào khóc, bị hai thái giám lập tức kéo đi. Nàng bám chặt mặt đất, móng tay bật máu, miệng không ngừng van xin:
“Nương nương tha mạng!... Nô tỳ biết sai rồi... cầu xin người... tha mạng…”
Ngoài điện ánh nắng u ám, Tiểu Đào bị đè trên ghế phạt. Hai thái giám mặt lạnh như tro tàn, bản tử giơ cao đánh xuống từng nhịp nặng nề. Tiếng roi trầm đυ.c vang vọng, tiếng khóc dần nhỏ lại rồi tắt hẳn.
Một lúc sau, hai thái giám trở vào, run rẩy quỳ xuống bẩm: “Bẩm nương nương, Tiểu Đào đã bị đánh chết.”
Độc Cô Nam Yên gật nhẹ:
“Từ nay về sau, kẻ nào dám trộm cắp, bao che lẫn nhau, làm việc lười nhác, dơ bẩn... kết cục chính là như Tiểu Đào!”
Chúng cung nhân mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy thề thốt:
“Nô tỳ thề sống chết trung thành với nương nương, quyết không hai lòng, nguyện tận tâm tận lực phụng sự nương nương!”
Độc Cô Nam Yên lười nhác chuyển mình, ánh mắt như hàn tinh lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Lưu Li:
“Từ nay, ngươi thế chỗ Tiểu Đào, làm cung nữ nhất đẳng hầu hạ bên cạnh bổn cung. Tiền tiêu mỗi tháng từ năm lượng, tăng lên mười lượng.”
Lưu Li chấn động toàn thân, từ kinh sợ đến mừng rỡ khôn nguôi, vội dập đầu tạ ơn:
“Tạ ơn nương nương đề bạt! Nô tỳ nguyện rơi đầu đổ máu, hết lòng phụng sự nương nương!”
Độc Cô Nam Yên vuốt nhẹ tóc mai, uể oải nói: “Bổn cung muốn tắm suối nước nóng, các ngươi lui xuống chuẩn bị đi.”
Rồi ánh mắt nàng lại lướt một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Lưu Li: “Lưu Li ở lại.”
Mọi người vội vàng lui ra.