Trong lòng Tiêu phi trào dâng nỗi thê lương, biết rõ đại thế đã mất.
Tự mình buộc lấy dây thừng, cuối cùng hại chính mình.
Nàng hiểu, uống chén rượu này là chết. Còn nếu trái chỉ, Độc Cô Nam Yên tất không buông tha.
Huống chi, một khi độc phát, tội danh hạ độc sẽ quy về nàng, Tiêu thị gia tộc cũng khó thoát nạn.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt nàng lóe lên, đã có chủ ý.
“Hoàng hậu nương nương, thần thϊếp hôm nay chịu nhục lớn như vậy, không dám sống thẹn với đời. Xin lấy cái chết để tỏ lòng trung thành.”
Nói xong, nàng đón lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn, rồi không chút do dự quay người, lao thẳng về phía cột lớn trong điện, dùng toàn lực mà đâm đầu vào.
“Phịch!”
Một tiếng vang trầm đυ.c, Tiêu phi ngã xuống đất, không còn hơi thở. Máu đỏ từ dưới thân nàng loang rộng, nhuộm đỏ nền đá trong điện.
Nhã quý nhân hoảng hốt, mắt trợn tròn, tay che miệng, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Hỉ tần mặt cũng trắng bệch, hai chân bủn rủn, suýt nữa quỵ ngã tại chỗ.
Chúng phi tần, cung nữ, thái giám trong điện đều kinh hoàng thất sắc.
Độc Cô Nam Yên khoát tay nhẹ, giọng bình thản:
“Bổn cung chẳng qua chỉ ban một chén rượu, sao lại gọi là nhục? Nàng đã tự kết liễu, cũng được... Kéo xác xuống đi.”
Thị vệ nghe lệnh, không dám chậm trễ, bước nhanh đến nâng thi thể Tiêu phi, đưa ra khỏi điện.
Độc Cô Nam Yên chậm rãi tựa người vào phượng vị, ánh mắt đảo một vòng khắp đại điện, nơi các phi tần đang im phăng phắc, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Thấy các nàng từng người một cúi đầu cam chịu, như còn kinh hãi vì cảnh tượng ghê rợn vừa rồi, nàng hơi cau mày, giọng nói cũng lộ vẻ mỏi mệt:
"Hôm nay yến tiệc đến đây là đủ, giải tán đi, bổn cung mệt rồi."
Dứt lời, nàng phất tay nhè nhẹ, Tiểu Đào vội vã bước lên đỡ lấy.
Độc Cô Nam Yên đứng dậy, tà áo lay động phiêu diêu, khí chất cao quý nghiêm trang hiển hiện rõ ràng, chậm rãi bước vào hậu điện.
Chúng phi tần lúc này mới như sực tỉnh, ai nấy lũ lượt theo cung nữ và thái giám của mình rời khỏi Phượng Nghi cung...
Vừa vào đến hậu điện, Độc Cô Nam Yên lạnh giọng truyền:
“Tất cả lại đây.”
Đám cung nữ thái giám nghe lệnh, liền vội vàng tụ lại một chỗ, không ai dám thở mạnh.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo quét qua đám người đang run rẩy kia.
Từ trước đến nay, nàng không phải không biết bọn họ tay chân không sạch, giấu giếm châu báu, tráo đổi vật quý, ỷ nàng ôn hòa mà làm càn.
Hôm nay, vừa trừng trị xong đám phi tần ôm tâm địa bất chính trong yến tiệc, lúc này, cũng là thời điểm nên thanh trừng một lượt đám nô tài dơ bẩn kia.