Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 7

Nhưng bà chủ nhiệm này không chỉ nghĩ cho nhà họ Trần mà còn nghĩ cho chính mình. Lưu Đan là con gái bà. Nếu chuyện với Hướng Đông bị đồn ra, chính bà cũng sẽ bị liên lụy cho nên nhất định phải xử lý ổn thỏa.

Có điều, hôm nay Trần Uyển Ý làm nhục Lưu Đan trước mặt bao người, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt một cán bộ thôn như bà ta.

Nghĩ đến đây, lòng bà ta liền dâng trào thù hận với Trần Uyển Ý.

Vừa thấy bà ta tới, Điền Quế Lan liền kéo tay Trần Uyển Ý định rời đi nhưng lại bị chủ nhiệm hội phụ nữ gọi giật lại:

“Khoan đã!”

Điền Quế Lan vốn là người hiền lành, vừa nghe gọi liền khựng lại, không dám đi tiếp:

“Chủ nhiệm.”

“Quế Lan này, chuyện hai nhà Trần Hướng hủy hôn hôm nay tôi đứng ra làm chủ. Hai người hủy hôn, bên kia phải trả lại sính lễ, việc này cần giải quyết càng sớm càng tốt.”

Nghe vậy, sắc mặt Điền Quế Lan thoáng buồn bã rồi gật đầu. Chuyện thế này xảy ra rồi, đám cưới coi như không thể tiếp tục nữa.

Nhưng chủ nhiệm bỗng đổi giọng liếc mắt nhìn Trần Uyển Ý, nói bóng gió:

“Có điều chuyện đã ầm ĩ thế này mà không giải quyết thì cũng không ổn. Dù chuyện không phải lỗi của Uyển Ý, nhưng con gái mà ngủ chung giường với đàn ông, truyền ra ngoài thì ai nghe cũng chướng tai. Chị cũng phải nghĩ cho tương lai của nó chứ.”

Điền Quế Lan cũng không muốn để con gái mình cả đời bị người ta chỉ trỏ. Dù sao chuyện Uyển Ý và người đàn ông tàn tật kia ngủ chung một giường là sự thật. Truyền ra rồi, con gái bà sau này cũng khó mà lấy chồng được.

Chủ nhiệm lại liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường:

“Giờ cách tốt nhất chính là để Uyển Ý cưới hắn...”

“Không được!”

Trần Quốc Phú là người phản đối đầu tiên.

Bắt con gái gả cho một người tàn phế, chẳng phải hủy cả đời nó sao?

Chủ nhiệm vốn đã đoán trước được phản ứng này cho nên tiếp tục thuyết phục:

“Đồng chí Trần, anh đừng hồ đồ. Chuyện này đã ầm ĩ đến mức này rồi, sau này Uyển Ý còn lấy chồng thế nào nữa? Cứ thế này thì cả đời nó cũng đừng mong ngẩng đầu làm người!”

Nói thì nói vậy, chứ đúng thật. Ở thời đại này, danh tiếng của phụ nữ quan trọng hơn tất cả. Dù biết Uyển Ý là bị hại, nhưng một khi chuyện lan ra, cô cả đời cũng không thể lấy chồng.

“Chuyện này...”

Thấy Trần Quốc Phú bắt đầu do dự, chủ nhiệm lại dịu giọng nói kiểu như đang thương lượng:

“Hơn nữa, hắn là người tàn tật, còn sống được mấy năm? Tới lúc hắn chết rồi, Uyển Ý lại có thể tái giá, chẳng phải tốt sao?”

Tuy lời nói không rõ ràng, nhưng cả nhà họ Trần đều hiểu, bà ta đang ám chỉ mệnh số của Trần Uyển Ý.

Trước giờ đã “khắc chết” ba người rồi, thì thêm một người nữa cũng có sao?

Trần Uyển Ý quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.

Dù sao cũng là cô liên lụy đến anh rồi kéo anh vào vòng xoáy rắc rối này. Theo lý mà nói, cô nên chấp nhận, chăm sóc anh cho đến ngày anh nhắm mắt.

Chủ nhiệm vẫn chờ câu trả lời của họ:

“Vậy sao? Đồng ý hay không? Nếu đồng ý thì sáng mai tôi sẽ lên đơn cho các người.”

Điền Quế Lan và Trần Quốc Phú cùng nhìn về phía Trần Uyển Ý, muốn nghe chính miệng cô quyết định. Dù gì cũng là chuyện cả đời cô.

“Được, tôi đồng ý.”

Sau khi cân nhắc kỹ, Trần Uyển Ý vẫn gật đầu đồng ý.

Thấy cô đồng ý nhanh như vậy, cả Điền Quế Lan và Trần Quốc Phú đều nhíu chặt mày, bọn họ đều lo lắng cho tương lai của con gái.