Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 8

“Được, vậy mai đem theo giấy tờ lên đội thôn tìm tôi, tôi sẽ viết đơn cho hai người.” Nói xong, chủ nhiệm kéo tay Lưu Đan rời đi nhanh như chạy giặc.

Đám người tụ tập hóng chuyện cũng dần tản ra.

Trần Quốc Phú, Điền Quế Lan, Trần Uyển Hân và Trần Tân Dân đều nhìn chằm chằm vào Trần Uyển Ý, ai nấy đều lo lắng thay cho cô.

“Chị, chị thật sự muốn gả cho tên phế vật đó à?” Trần Uyển Hân lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm.

Trần Uyển Ý sợ anh nghe thấy cho nên liền vội nói:

“Sau này anh ấy là anh rể em, nói năng cho cẩn thận chút.”

Trần Uyển Hân khẽ “ồ” một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, giận dỗi chẳng buồn nói thêm lời nào.

Trần Uyển Ý chợt nhớ đám đồ hồi môn vẫn còn để ở nhà họ Hướng cho nên liền quay sang nói với Trần Quốc Phú:

“Ba, mai ba qua lấy đồ về nhé, đừng để bọn họ được lợi.”

“Con yên tâm, đến một sợi lông ba cũng không để lại cho bọn họ.” Trần Quốc Phú gật đầu chắc nịch.

Lúc này trời cũng đã tối, đáng ra nên về nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến người đàn ông đang bệnh kia, Trần Uyển Ý quay sang nói với Điền Quế Lan:

“Ba mẹ, hôm nay con không về đâu, để anh ấy ở một mình con không yên tâm.”

Dù sao thì anh cũng bị cô kéo vào chuyện này, Vương Tú Cầm lại bỏ đi mất, nếu cô cứ mặc kệ để anh ở lại một mình, nhỡ có chuyện gì thì đến chết cũng chẳng ai hay biết.

Điền Quế Lan liếc nhìn người đàn ông đang nằm đó, định nói lại thôi nhưng cuối cùng đành ôm một bụng lo lắng mà ra về.

Trần Uyển Ý đến bên giường châm đèn dầu, ánh sáng lập lòe khiến dáng người gầy guộc của anh hiện rõ mồn một. Cô đưa tay ra, nhẹ giọng nói:

“Đưa chứng minh nhân dân cho tôi, mai tôi đi làm đơn xin hỗ trợ.”

Người đàn ông hờ hững mở mắt, liếc cô một cái lạnh lùng:

“Trong túi vải trên tủ đầu giường.”

Trần Uyển Ý đi vòng qua tủ đầu giường, lục trong chiếc túi vải rồi lấy ra được chứng minh nhân dân của anh.

"Hạ Thư Quân à? Tên nghe có vẻ thi vị đấy."

Nhưng lời này lọt vào tai Hạ Thư Quân lại chỉ khiến anh bật ra một tiếng cười lạnh như thể anh cực kỳ ghét cái tên đó.

Trần Uyển Ý liếc nhìn anh một cái rồi nhét chứng minh nhân dân vào túi áo bông hoa của mình. Thấy sắc mặt anh có phần khó coi, cô vội đưa tay lên trán anh kiểm tra.

Nóng quá!

Sốt rồi!

Như để chứng minh tình trạng tệ hại của anh, cánh cửa gỗ bị đá hỏng rốt cuộc cũng bung nốt phần bản lề cuối cùng, gió lạnh rít qua khe cửa tràn vào phòng.

Trần Uyển Ý ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Một gian nhà rộng nhưng cũ kỹ, tường xây bằng đất trộn rơm, mái là những thanh xà gỗ, phía trên lợp ngói xanh đen.

Ngay cả cửa sổ cũng là gỗ, được dán tạm bằng một lớp nilon mỏng nhưng qua bao năm mưa nắng, lớp nilon ấy đã rách tơi tả, gió lùa vào tứ phía.

Ngói trên mái nhà thỉnh thoảng lại có mảnh vụn rơi xuống, không cẩn thận là có thể bị đập trúng.

Điều kiện sống thế này thì ai mà chịu nổi?

“Để tôi đi đun ít nước nóng giúp anh lau người, mai chúng ta lấy giấy chứng nhận xong, tôi sẽ đưa anh về nhà ở.”

Nói xong, Trần Uyển Ý bê chiếc chậu men tróc sơn bước ra ngoài.

Căn phòng hiện giờ của Hạ Thư Quân là phòng độc lập, bếp chỉ là cái mái che tạm ở bên ngoài, gặp hôm trời mưa lớn thì nước còn tạt vào trong.