Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 6

Vừa dứt lời, sắc mặt Hướng Đông như bị tát vào mặt, đáy mắt vụt qua tia tàn nhẫn nhanh đến mức khó ai nhận ra.

"Được! Trả thì trả!"

Hắn quay ngoắt sang mẹ mình rồi gầm lên:

"Mẹ, trả lại họ một nghìn đồng đi!"

Hắn là sinh viên đại học có sĩ diện không nhỏ, người ta đã trực tiếp đòi tiền trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ còn định giấu giếm không trả?

Mẹ Hướng vừa nghe phải trả tiền cho nhà họ Trần thì lòng đau như cắt, tìm mọi cách để giữ lại số tiền ấy.

"Tôi không trả! Con trai tôi và cô bên nhau từng ấy năm, vì cô mà nó bỏ lỡ bao nhiêu mối hôn sự tốt đẹp. Một nghìn đồng này coi như nhà họ Trần đền bù cho nhà tôi!"

Tiền cầm trong tay ai nỡ buông dễ dàng? Bà ta còn đang tính dùng số tiền đó đóng học phí cho Hướng Đông.

Thời này, một nghìn đồng đâu phải số nhỏ, nhiều đó đã đủ mua khối thứ rồi.

Thấy mẹ Hướng Đông quyết tâm không trả, Trần Uyển Ý cũng chẳng hề nao núng. Cô nắm tay Điền Quế Lan làm bộ chuẩn bị rời đi:

"Vậy thì chúng tôi đi báo công an. Hành vi thế này, nói trắng ra chính là cướp đoạt, phải ngồi tù đấy! Đến lúc đó xem nhà họ Hướng có dám gánh lấy sĩ nhục này không!"

Nghe đến chuyện báo công an, người dân vây quanh bắt đầu xì xào. Ai cũng biết nếu việc này ầm lên thì đối với thôn Cao Quan mà nói là chuyện không nhỏ.

"Đã không cưới xin gì nữa thì tiền phải trả lại người ta chứ. Chẳng lẽ đợi người ta báo công an mới chịu nhả ra?"

"Đúng rồi đấy, nhà họ Hướng này thật chẳng ra làm sao cả."

Nghe luồng dư luận nghiêng hẳn về phía nhà họ Trần, sắc mặt Hướng Đông đen như đáy nồi, hắn quay sang mẹ mình rồi gằn từng chữ:

"Con nói rồi, trả lại cô ta!"

Mẹ Hướng hết cách đành cay đắng rút ra một nghìn đồng, ném thẳng vào mặt Trần Uyển Ý:

"Trả lại cho cô đấy!"

Dứt lời, bà ta kéo con trai định bỏ đi.

Trần Uyển Ý liền nói tiếp, quyết không để yên:

"Còn cả mấy món đồ tôi mang theo làm của hồi môn nữa, lát tôi sẽ cho người tới lấy về hết!"

Không để sót thứ gì, tất cả phải mang về.

Quả nhiên nghe tới đó, Hướng Đông tức đến mức suýt ngã ngửa, hắn trừng mắt mắng:

"Trần Uyển Ý, cô đúng là không biết xấu hổ! Rõ ràng cô không giữ mình, qua lại với người đàn ông khác mà giờ còn mặt dày đòi lại của hồi môn à?!"

"Hơ! Tôi không biết xấu hổ? Thế lúc anh vụиɠ ŧяộʍ với Lưu Đan trong kho anh có biết xấu hổ không? Mấy món đồ đó, anh nhất định phải trả lại tôi!"

Đúng lúc hai người đang cãi vã không ngừng, chủ nhiệm phụ nữ của thôn vội vàng chạy đến. Nghe nói Lưu Đan cũng bị lôi vào chuyện này, bà ta liền tới xem rốt cuộc thế nào.

Hướng Đông như thấy cứu tinh mà lập tức lao tới, cố tình nói cho to chuyện.

Sau đó chỉ thẳng vào Trần Uyển Ý và người đàn ông đứng bên cạnh, lớn tiếng:

"Chủ nhiệm, Trần Uyển Ý ngủ với gã trai lạ kia đấy. Chuyện này mà lan ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng cả thôn!"

"Đủ rồi!"

Chủ nhiệm phụ nữ quát thẳng vào mặt Hướng Đông:

"Tiền sính lễ trả lại cho nhà họ Trần là điều đương nhiên. Nhà họ Hướng mất số tiền đó thì không sống nổi chắc?"

Trên đường đến đây bà đã nghe qua mọi chuyện. Giờ thấy Hướng Đông còn cố đảo trắng thay đen, bà tức đến trợn trắng mắt.

Mẹ con nhà họ Hướng nghe vậy thì mặt đỏ gay, xấu hổ chẳng biết giấu đâu. Rõ ràng chủ nhiệm đứng về phía nhà họ Trần.