Ban đầu Lý Xuân Lan cũng hoảng lắm, nhưng sau thấy Tống Tri Vũ chỉ quên chuyện cũ chứ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày thì cũng yên tâm phần nào.
Tuy nhiên, dù mọi người tò mò hóng chuyện hay thật lòng quan tâm, bà vẫn quen nếp cười cười, giả vờ không để tâm: "Tri Vũ nhà tôi không sao đâu. Trẻ con đứa nào chẳng sốt, nhà ai mà chẳng có lúc con ốm?"
"Ừ, cái này thì đúng."
Mọi người nhao nhao hưởng ứng.
Đúng lúc này, cửa kho đã mở. Tống Tri Vũ nhìn vào trong, thấy một cái bàn gỗ sơn đen bị sứt góc, trong ngăn kéo có một cuốn sổ ghi chép. Cô hơi do dự một chút.
Lý Xuân Lan liếc thấy, không nhịn được bước tới, bê cái bàn ra đặt dưới mái hiên: "Lát nữa con cứ lấy sổ trong ngăn kéo ra, ai lấy cái gì thì con ghi lại cái đó."
Tống Tri Vũ gật đầu, lật cuốn sổ ra. Bên trên đã có nhiều nội dung ghi chép từ trước, cô chỉ cần viết tiếp theo đúng mẫu cũ là được.
Thế nhưng, cách hai mẹ con tương tác lại khiến vài người trong đám đông tỏ ra bất mãn và nghi ngờ.
"Tôi thấy bệnh con bé Tri Vũ nặng đấy chứ, đến việc mình cần làm gì cũng không nhớ, liệu còn nhớ chữ mà viết không?"
"Đúng đấy, tôi cũng lo. Nhỡ nó ghi nhớ lung tung, làm mất đồ đạc thì biết tìm đâu?"
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng thấy có lý, không khỏi lo lắng. Đội sản xuất Nam Hà bây giờ không thể mất thêm thứ gì được nữa, nếu không sẽ trễ vụ cày xuân mất.
"Tri Vũ ơi, cháu phải ghi cho cẩn thận nhé! Cái cày của đội mình hỏng rồi, giờ toàn phải dùng cuốc để lật đất thôi. Nếu mất thêm cuốc nữa là gay go đấy."
"Đúng đúng, không kịp vụ xuân là sản lượng cuối năm thiếu, có khi không hoàn thành chỉ tiêu công xã giao đâu."
"..."
Tống Tri Vũ nghe mà chẳng có phản ứng gì. Cô chỉ mất ký ức của nguyên chủ, chứ đâu phải mất trí nhớ thật sự, làm sao có chuyện quên cả mặt chữ?
Ngược lại, Lý Xuân Lan thì nổi giận đùng đùng, tức tối lườm người vừa khơi mào: "Tri Vũ nhà tôi dù sao cũng học hết cấp ba, quên gì thì quên chứ không đời nào quên chữ."
Người kia bị làm mất mặt trước đám đông, mặt liền biến sắc, không giữ được thể diện, bèn trợn mắt lườm một cái: "Bà nói nó nhớ là nó nhớ à? Nếu nói mà được thì tốn tiền cho đi học làm gì?"
Lý Xuân Lan tức quá hóa cười, hai tay chống nạnh, mày chau mắt trừng nhìn đối phương, giọng đầy khinh thường: "Thế bà bảo làm thế nào? Để Tri Vũ nhà tôi viết ra cho bà xem nhé? Nhưng mà... bà có biết chữ không đấy? E là đến tên mình viết thế nào bà còn chả biết ấy chứ!"
Lời vừa dứt, không biết ai trong đám đông bật cười thành tiếng "Phụt", ngay cả Tống Tri Vũ cũng không nhịn được mà nhếch môi cười.
Người phụ nữ kia mặt đỏ bừng, mắt long lên nhìn Lý Xuân Lan, l*иg ngực phập phồng tức giận: "Tôi... tôi không biết chữ thì đã sao? Đừng có nói cứ như mình hay lắm ấy."
Lý Xuân Lan cười khẩy một tiếng đầy vẻ coi thường, rồi bất ngờ kéo Tống Tri Vũ ra đứng trước mặt mình, giọng đầy tự hào: "Tôi thì chả giỏi giang gì thật, nhưng con gái tôi giỏi! Bà ghen tị lắm chứ gì? Có giỏi thì cho con bà thi đỗ cấp ba xem nào?"
Tống Tri Vũ: "..."
Mọi người: "..."
Người phụ nữ kia: "..."
Tống Tri Vũ đành phối hợp gật đầu, nở một nụ cười lịch sự nhưng không kém phần khó xử.
Thời buổi này thi đỗ cấp ba đâu có dễ. Học sinh ngoài giờ lên lớp còn phải ra đồng phụ giúp việc nhà, ngày mùa bận rộn thì được nghỉ học luôn. Thời gian học đã ít, lại phải phân tâm nhiều việc, nên số người đỗ được cấp ba hiếm như lá mùa thu.
Nhưng lý do lớn hơn là cơm còn chẳng đủ ăn, lấy đâu ra tiền dư dả cho con đi học. Thường thì người ta chỉ cho con học vài năm tiểu học, biết đọc biết viết sơ sơ là được rồi.