Tháng 2 năm 1970, đúng vào vụ cày xuân.
Ở đội sản xuất Nam Hà, công xã Hồng Kỳ, trời vừa hửng sáng, bà con xã viên đã lục tục ra khỏi nhà.
Cũng lúc này, tại nhà họ Tống ở cuối phía đông đội sản xuất, Tống Tri Vũ vừa mới tỉnh giấc. Tai còn ong ong tiếng mẹ Lý Xuân Lan thúc giục, cô mắt nhắm mắt mở đi rửa mặt.
Xong xuôi, một thứ gì đó ấm nóng được dúi vào tay cô. Tống Tri Vũ ngẩn ra, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một củ khoai tây luộc.
Xem ra đây là bữa sáng của cô.
"Đi thôi, đi thôi! Vừa đi vừa ăn, sắp muộn rồi!" Lý Xuân Lan vừa nói vừa cuống quýt kéo tay cô ra ngoài.
Tống Tri Vũ đành chịu, chỉ biết cầm củ khoai tây, miễn cưỡng đi theo mẹ, đồng thời kín đáo quan sát cảnh vật xung quanh.
Mấy hôm trước, lúc cô mở mắt ra thì phát hiện mình đã xuyên đến thập niên 70 của thế kỷ trước, cái thời mà cô chỉ biết qua sách vở trước khi tận thế ập đến. Nguyên chủ của thân xác này cũng tên Tống Tri Vũ, là một xã viên của đội sản xuất Nam Hà, công xã Hồng Kỳ.
Nhà họ Tống có năm người. Bố mẹ Tống đều là nông dân chính gốc. Anh trai cô bỏ đi tứ xứ làm ăn từ nhiều năm trước, sau đó bặt vô âm tín. Em trai đang học cấp ba ở huyện. Bản thân cô cũng tốt nghiệp cấp ba, nhưng giờ không có cách nào lên đại học nên đành ở nhà cùng bố mẹ kiếm công điểm nuôi em trai ăn học.
Và bây giờ, Lý Xuân Lan đang kéo cô đi làm công điểm đây.
Lúc Tống Tri Vũ tỉnh lại trong thân xác này, cô đang sốt cao, phải nằm nhà hai ngày, đến hôm qua mới hạ sốt.
Công việc của Tống Tri Vũ khá nhẹ nhàng. Là một trong số ít người học hết cấp ba của đội sản xuất, cô được phân công làm thủ kho – một vị trí tương đối nhàn hạ. Theo lời Lý Xuân Lan, việc của cô chỉ là có người đến lấy nông cụ hay đồ đạc gì thì ghi chép lại là được.
Tống Tri Vũ lẽo đẽo theo sau Lý Xuân Lan, vừa đi vừa ăn hết củ khoai tây thì hai mẹ con cũng đến trước một căn nhà ngói tường đất. Ngoài cửa đã có vài xã viên đứng chờ.
"Tri Vũ đấy à, khỏe hẳn chưa cháu?"
Tống Tri Vũ ngẩng lên. Người vừa hỏi tuổi tác sàn sàn Lý Xuân Lan, mặt mày tươi cười. Cô không biết người này là ai, ngập ngừng một lát rồi gật đầu.
May mà người kia cũng chỉ tiện miệng hỏi thăm, không để ý vẻ gượng gạo của cô, liền quay sang chuyện khác, rồi nhìn cô thúc giục: "Thế thì mau mở cửa đi cháu. Việc hôm nay không ít đâu, phải tranh thủ làm cho kịp vụ cày xuân."
Tống Tri Vũ ngớ ra, chưa kịp hiểu chuyện gì.
Lý Xuân Lan thấy vậy, biết ngay cái tật hay quên của con gái lại tái phát, liền thở dài giải thích với mọi người: "Chẳng biết có phải do sốt không mà con bé nhà tôi dạo này trí nhớ kém hẳn, nhiều chuyện cũ quên sạch."
Vừa nói, bà vừa thò tay vào cổ áo Tống Tri Vũ.
Tống Tri Vũ bất ngờ giật nảy mình, rồi thấy Lý Xuân Lan lôi ra chiếc chìa khóa xỏ qua sợi dây đỏ đang treo trên cổ mình.
Cô: "..."
Lý Xuân Lan vừa thương vừa giận, liếc con gái: "Còn đứng đấy? Mau mở cửa lấy dụng cụ lao động cho mọi người đi chứ."
Tống Tri Vũ "À" một tiếng, cầm chìa khóa, chậm rãi bước đến trước cánh cửa kho.
Sau lưng cô, nghe Lý Xuân Lan nói vậy, mọi người không khỏi ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là tò mò muốn hóng chuyện, vì làng quê hiếm khi có chuyện gì mới lạ.
"Xuân Lan này, phải để ý con bé đấy nhé, sốt cao không đùa được đâu. Tôi nghe nói có nhiều đứa bị nặng, sốt xong ngớ ngẩn cả người đấy."
"Đúng rồi, tôi cũng nghe nói thế. Bên đội sản xuất Bắc Hà cạnh mình có một đứa bị vậy rồi."