Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Của Bệnh Kiều

Thế giới 1: Đệ đệ nuôi điên cuồng cố chấp x Quận chúa xinh đẹp bệnh tật - Chương 16: Lớn lên

Mỗi ngày sau khi tan học, Thôi Cảnh đều đến thẳng viện của Phó Vãn để bầu bạn cùng nàng.

Lúc này, sức khoẻ của Phó Vãn đã yếu đến mức chỉ cần đi đứng sơ ý cũng có thể ngất xỉu.

Đầu xuân, hoa lê trên cành nở trắng tinh khôi, tĩnh lặng như tranh vẽ.

Phó Vãn ngồi trên xe lăn, vừa bưng bát thuốc từ tốn uống xong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên đang sải bước đi tới.

Thiếu niên đang tuổi lớn, lại lớn nhanh như măng mọc sau mưa.

Giờ đây, dù Phó Vãn có đứng lên, đầu nàng cũng chỉ cao tới cằm hắn mà thôi.

“Tỷ tỷ!” Thôi Cảnh vừa nhìn thấy nàng liền nhoẻn cười.

Hắn mặc một bộ trường bào cổ tròn màu đỏ thẫm, tay áo được xắn cao, để lộ đôi tay thon dài nhưng mạnh mẽ. Dây đai thắt ngang hông càng tôn thêm dáng người cao gầy mà vững chãi.

Lông mày và ánh mắt hắn sắc sảo, gương mặt tinh tế, đôi mắt dài trầm tĩnh, tóc đen được buộc cao bằng dải lụa màu chàm… là do Phó Vãn tự tay chọn.

Lúc này, hắn chẳng khác gì công tử nhà quyền quý.

Tuấn tú ngạo nghễ, phong tư phi phàm.

Phó Vãn ho nhẹ một tiếng, nhìn tiểu phản diện mà mình đã nuôi dưỡng “quá tốt”, không nhịn được bật cười: “Đệ lớn nhanh như vậy, ta lại phải đi chọn vải mới để may y phục cho đệ rồi.”

Thôi Cảnh ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngẩng đầu lên nói: “Chiều nay tiên sinh cho đệ nghỉ học. Hôm nay, đệ đưa tỷ ra ngoài dạo chơi một chút được không?”

Phó Vãn gật đầu, mỉm cười: “Được.”

Bữa trưa như thường lệ được bày tại viện của Phó Vãn.

Tất cả các món đều là những món mà Thôi Cảnh thích, vì nàng sợ thiếu niên đang tuổi lớn mà ăn uống không đủ chất.

Trong bữa ăn, Thôi Cảnh gắp một đũa rau xanh đưa đến bên miệng Phó Vãn, mỉm cười dịu dàng: “Rau hôm nay xào rất ngon, tỷ tỷ nếm thử một miếng đi.”

Phó Vãn ăn một miếng, quả nhiên rất vừa miệng.

Sau đó, nàng cũng gắp một đũa thịt bò, định bỏ vào bát hắn. Thế nhưng, Thôi Cảnh đã nghiêng đầu, hé miệng chờ sẵn nên nàng đành đưa thẳng vào miệng hắn luôn.

Nguyệt Bạch đứng phía sau lưng Thôi Dĩnh Ninh, chứng kiến cảnh ấy thì hơi giật mình.

Dù là huynh muội ruột thịt thì đến độ tuổi này cũng chẳng thân thiết đến thế.

Tuy nhiên, vì quận chúa nhà mình không tỏ thái độ gì, nên nàng cũng không dám lên tiếng.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Sau bữa ăn, Phó Vãn chuẩn bị trang điểm và thay y phục để ra ngoài.

Thôi Cảnh vẫn chưa rời đi, mà ngồi cuộn tròn trong tiểu tháp – nơi Phó Vãn thường nghỉ ngơi, tiếp tục trò chuyện với nàng.

Nguyệt Bạch mang mấy bộ y phục tới, nhưng Phó Vãn nhìn qua rồi lắc đầu, không bộ nào khiến nàng hài lòng.

Thôi Cảnh bèn nói: “Tỷ tỷ vẫn hợp với y phục màu trắng nhất.”

Nguyệt Bạch khẽ cau mày, lên tiếng: “Nhưng mặc màu trắng thì lại không hợp với bầu không khí vui vẻ hôm nay.”

Phó Vãn cũng cảm thấy thân thể này đúng là hợp với sắc trắng nhất nên liền nói:

“Vậy lấy váy áo trắng đi.”

Tới lúc thay y phục, Nguyệt Bạch liếc mắt nhìn Thôi Cảnh một cái.

Thấy hắn vẫn ngồi yên ung dung trong tiểu tháp, trò chuyện không ngừng với Phó Vãn, nghe thấy hắn đề nghị: “Tỷ tỷ cài thêm dải băng đỏ, và đeo chiếc vòng ngọc đỏ lần trước đệ tặng tỷ nhé.”

Phó Vãn vừa lấy vòng ngọc đỏ ra, vừa dịu dàng đáp: “Được.”

Nói xong, nàng bước vào sau bình phong, tiện tay cởϊ áσ ngoài, rồi đưa tay về phía Nguyệt Bạch: “Nguyệt Bạch, đưa y phục đây.”

Nhìn thấy bàn tay trắng nõn vươn ra từ sau bình phong, nụ cười trên môi Thôi Cảnh dần nhạt đi.