Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Của Bệnh Kiều

Thế giới 1: Đệ đệ nuôi điên cuồng cố chấp x Quận chúa xinh đẹp bệnh tật - Chương 15: Chăm sóc tỷ tỷ

Thôi Cảnh vội vươn tay ra, đặt lên trán nàng… rất nóng.

Không chậm trễ, hắn thay chiếc khăn trên trán cho nàng, sau đó lại dùng nước lạnh cẩn thận lau tay chân cho nàng.

Đúng lúc này, Nguyệt Bạch bước vào.

Nàng thấy Thôi Cảnh đang quỳ gối trên đệm, ở mép giường, chăm chú lau lòng bàn chân cho Phó Vãn bằng khăn lạnh.

Cổ chân nàng nhỏ nhắn, làn da trắng muốt như ngọc nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Trên gương mặt Thôi Cảnh là vẻ nghiêm túc và thành kính, giống như đang nâng niu một đoá sen trắng tinh khôi do thần Phật ban tặng.

Không hiểu vì sao, trong lòng Nguyệt Bạch bỗng dâng lên cảm giác vừa kỳ lạ, vừa cảm động.

Thôi Cảnh lau xong lòng bàn chân cho nàng, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho nàng.

Ngay sau đó, thiếu nữ đang nằm trên giường bất giác rùng mình, đầu rụt sâu vào trong chăn.

Hàng mi khẽ rung, mũi nhăn lại như đang ấm ức, khe khẽ rêи ɾỉ:

“Ưʍ... lạnh quá...”

Cảnh tượng ấy, bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều sẽ mềm lòng.

Thôi Cảnh mím môi, ánh mắt lo lắng nhìn nàng. Không chút chần chừ, hắn lập tức quay sang dặn dò Nguyệt Bạch: “Mau lấy thêm một chăn nữa.”

Mỗi lần đổi mùa, Thôi Dĩnh Ninh đều rất dễ bị cảm lạnh.

Càng đừng nói, kể cả những ngày bình thường chẳng có chuyện gì thì nàng cũng có thể sinh bệnh.

Nguyệt Bạch vốn đã quen với tình trạng này, liền vội vàng đi lấy thêm một tấm chăn nữa đắp lên người Phó Vãn.

Tuy nhiên, dù đã đắp thêm chăn, nàng vẫn lạnh đến mức toàn thân run rẩy.

Nguyệt Bạch lại vội vàng đặt thêm mấy túi sưởi bên cạnh nàng để giữ ấm.

Thế nhưng, Phó Vãn lúc thì than nóng, lúc lại rên lạnh.

Nguyệt Bạch cũng không thấy lạ – nàng đã quá quen với cảnh này rồi.

Dù sao, người bị sốt cao thì thường như thế cả.

“Ngươi đích thân đi sắc thuốc cho tỷ tỷ.” Thôi Cảnh nghiêm giọng nói.

Nguyệt Bạch hơi do dự, nhưng rồi cũng lui ra ngoài.

Dù sao quận chúa đã từng nói, người này là đệ đệ của nàng thì chính là đệ đệ, không được nghi ngờ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Thôi Cảnh cụp mắt nhìn thiếu nữ gầy yếu đang nằm mê man trên giường, sau đó chậm rãi vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang buông lơi trên chăn của nàng.

Hắn nói rất nhỏ như lời hứa nguyện từ tận đáy lòng: “Tỷ tỷ... sau này đệ sẽ chăm sóc tỷ thật tốt.”

...

Hai năm thấm thoát trôi qua.

Thiếu nữ nhà người khác, sau khi đến tuổi cập kê, thường sẽ tham gia đủ loại yến tiệc, gặp gỡ đủ hạng người rồi bàn chuyện hôn sự.

Thế nhưng, nguyên chủ Thôi Dĩnh Ninh lại khác. Thân thể nàng vốn yếu đuối, lại không có họ hàng thân thích nào tại kinh thành, cho nên những chuyện đó hoàn toàn không tồn tại trong cuộc sống của nàng. Phó Vãn thì vẫn yên tâm sống trong phủ suốt hai năm, không cần bận tâm đến thế sự. Nàng chẳng làm gì nhiều ngoài việc chơi cờ cùng tiểu phản diện nhà mình, đong đưa trên xích đu, ăn bánh ngọt và sống cuộc đời nhàn nhã thoải mái.

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến nàng không vui là thân thể này ngày một yếu đi.

Suốt ngày phải uống thuốc, đến bước chân ra ngoài cũng chẳng có sức, khiến nàng không khỏi lo lắng – e rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân chẳng khác gì đang chạy nhanh trên con đường “hồng nhan bạc phận”.