Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Của Bệnh Kiều

Thế giới 1: Đệ đệ nuôi điên cuồng cố chấp x Quận chúa xinh đẹp bệnh tật - Chương 17: Cảm xúc khác

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cứ thế nhìn chăm chú, nhìn đến mức quên cả dời mắt.

Hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hoảng loạn mơ hồ.

Hắn muốn đến gần tỷ tỷ hơn nữa. Gần hơn... gần đến mức nàng không thể rời khỏi hắn.

Nàng chỉ có thể là của hắn.Tốt nhất là, cả đời này, nàng chỉ thuộc về mình hắn.

Phó Vãn lúc này thực ra chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Chỉ mới thay y phục thôi mà cũng khiến nàng thở hổn hển, phải nghiêng người dựa vào bình phong, loay hoay buộc đai váy.

Nàng không hay biết, ánh nắng trắng nhạt ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, in bóng dáng mảnh mai của nàng lên tấm bình phong mờ ảo.

Dáng thiếu nữ với vòng eo mảnh dẻ, nhỏ đến mức chỉ cần một vòng tay là ôm trọn.

Tà váy bị hông khẽ nâng lên, tạo thành một đường cong mềm mại nữ tính.

Dưới chiếc cổ thon dài là khuôn ngực khẽ nhô lên, đường nét nghiêng mặt mơ hồ mà lại đẹp đến nao lòng.

Thôi Cảnh nhìn chằm chằm vào bóng dáng ấy trên bình phong, tay cầm chén trà siết chặt đến run lên, hai má nóng bừng.

Hắn vội vàng dời mắt đi, nhưng trái tim lại không dứt ra được.

Rũ mắt xuống, trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh chiếc bóng xinh đẹp kia, cùng cổ tay trắng mảnh như chẳng có lấy một khúc xương.

Tỷ tỷ... đó là tỷ tỷ của hắn.

Không đúng... là tỷ tỷ, nhưng cũng không hẳn là tỷ tỷ.

Phó Vãn thay y phục xong, dặn Nguyệt Bạch chải tóc thành búi thấp, cài đôi trâm ngọc trai tinh xảo.

Nàng dùng một dải lụa đỏ buộc lấy mái tóc buông dài, tay áo trắng tinh khôi khẽ vén lên để lộ chiếc vòng tay hồng ngọc đỏ rực – món quà mà Thôi Cảnh đã tặng.

Ban đầu, Nguyệt Bạch còn vui vẻ ngắm nhìn quận chúa nhà mình như thưởng tranh.

Thế nhưng, khi khoé mắt vô tình liếc sang Thôi Cảnh trong bộ y phục đỏ thẫm, nàng bỗng giật mình.

Không hiểu sao, trong đầu lại chợt thoáng hiện lên bốn chữ: "Trời sinh một đôi."

Phi! Làm gì có chuyện trời sinh một đôi?

Phó Vãn thì chẳng hề biết đến tâm tư rối ren của Nguyệt Bạch.

Sau một thời gian dài ở trong phủ, nay được ra ngoài, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ.

Vì lo ngại sức khoẻ của nàng, Thôi Cảnh không đưa nàng vào chốn đông đúc ồn ào, mà chọn dẫn nàng đến rừng đào ngoài thành.

Lúc này, hoa đào chưa nở rộ, người đến cũng ít – quả thật là một nơi yên tĩnh, thích hợp để nghỉ ngơi.

Xuống xe ngựa, Phó Vãn ngồi lên xe lăn như thường lệ.

Thôi Cảnh đứng phía sau, nhẹ nhàng đẩy nàng dạo quanh rừng đào ngập nắng.

Thỉnh thoảng, hắn lại lấy vài viên ô mai, kẹo ngọt trong túi áo ra đưa nàng, như thể đó là chuyện quen thuộc hằng ngày.

Cúi đầu nhìn xuống, hắn liền thấy chiếc cổ trắng ngần của nàng và gương mặt trong suốt như được khắc từ ngọc.

Thôi Cảnh vội dời mắt, để ánh nhìn dừng lại ở nụ cười nghiêng nghiêng dịu dàng của nàng – khoảnh khắc ấy, khuôn mặt hắn cũng dịu lại trong vô thức.

Phó Vãn ngắm hoa đào mới chớm nở, lòng lại dấy lên cảm giác mơ hồ, bất định.

Nếu theo cốt truyện, thời điểm này… nàng sắp chết rồi.

Đại khái trong khoảng thời gian này, nàng sẽ gặp vị Nhϊếp chính vương quyền khuynh triều dã.

Sau đó bị hắn ta để mắt tới, rồi bị hạ dược và bắt đi.

Khi ấy, tiểu phản diện vẫn chỉ là một đứa trẻ dễ tổn thương, dễ bị đè ép… chẳng thể bảo vệ nàng.

Chỉ có thể bất lực nhìn nàng chết đi, để rồi bị Nhϊếp chính vương làm nhục, hành hạ…

Và chính bi kịch ấy khiến hắn hoàn toàn hắc hóa, bắt đầu con đường báo thù và quật khởi.