Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Của Bệnh Kiều

Thế giới 1: Đệ đệ nuôi điên cuồng cố chấp x Quận chúa xinh đẹp bệnh tật - Chương 8: Nhận nuôi

Hiện tại, quận chúa Thôi Dĩnh Ninh này chỉ còn là cái vỏ rỗng.

Bởi vì cha nàng là Tần Vương vừa tử trận nơi sa trường, mẫu thân nàng cũng vì thương phu quân mà tuẫn tiết, chỉ còn lại một mình nàng đến kinh thành nương nhờ. Hy vọng Hoàng đế vì công lao của phụ thân nàng mà thương xót cho một cô nhi như nàng

Có tiền, có sắc nhưng không có quyền thế.

Nói trắng ra, nàng chính là miếng thịt tươi ngon lộ thiên, mang theo lời mời: "Tới cắn đi, dễ cắn lắm, cắn xong còn được lợi cơ."

Không dễ sống chút nào.

Phó Vãn suy nghĩ một hồi, rồi bảo với nha hoàn: “Nguyệt Bạch này, hay là ta nhận đệ ấy làm nghĩa đệ nhé?”

Nha hoàn tên Nguyệt Bạch kinh hãi đến mức sững người, lắp bắp: “Quận chúa nói là cái tên ăn mày mà quận chúa nhặt về ấy ạ? Quận chúa không thể cái gì cũng nhặt về rồi xem như người nhà được đâu...”

Quận chúa nhà họ thật sự quá đơn thuần! Quá thiện lương rồi!

Không hổ danh là quận chúa tiên nữ Thôi Dĩnh Ninh!

Nhưng nàng nhất định phải ngăn cản sự thiện lương đơn thuần đó của chủ tử nhà mình, Nguyệt Bạch vội nói: “Một tên ăn mày không rõ lai lịch như thế, quận chúa tuyệt đối không thể!”

Phó Vãn thì nghĩ, lai lịch của Lý Cảnh rõ ràng lắm chứ.

Chỉ cần hệ thống đồng ý, nàng thậm chí có thể đọc vanh vách gia phả nhà hắn từ mấy đời trước đến trăm năm sau cũng được.

“Đệ ấy vốn là ăn mày, không nơi nương tựa. Ta cho đệ ấy một mái nhà, chẳng phải rất tốt sao?” Phó Vãn mỉm cười nói: “Đệ ấy còn nhỏ như vậy, ngươi có từng nghĩ nếu chính mình khi còn bé không có người thân bên cạnh, không ai nuôi nấng, sẽ ra sao chưa?”

Nguyệt Bạch vừa nghĩ đến giả định ấy thì lòng cũng mềm ra, cảm thấy tên ăn mày lạnh lùng kia thực sự rất đáng thương.

Nhưng...

“Thân phận của quận chúa cao quý đến thế, dù muốn giúp người ta cũng không nhất thiết phải nhận làm nghĩa đệ chứ!” Nguyệt Bạch phụng phịu.

Phó Vãn lúc này mới nhớ ra, thân phận nguyên chủ đúng thật là một “miếng mồi ngon”.

Phó Vãn bình thản nói: “Ta bây giờ không cha không mẹ, với đệ ấy cũng chẳng khác là bao. Ta không cho phép bất kỳ ai chê bai đệ ấy. Nếu đã không có người thân, chi bằng kết thành một gia đình, cũng coi như là có người nương tựa.”

Nghĩ đến việc quận chúa cô đơn một mình, không có người thân bảo vệ, Nguyệt Bạch cũng không dám phản bác nữa.

Trong phủ Tần Vương mà có thêm một nam đinh, có khi lại giúp quận chúa đứng vững ở kinh thành.

Cũng là chuyện tốt.

“Vậy thì nô tỳ ủng hộ quận chúa.” Nguyệt Bạch đáp lời.

Khéo léo vừa lừa vừa dỗ thành công, tuyệt vời.

Phó Vãn lại không hề biết, phía sau nàng không xa, Lý Cảnh đang đứng sau cánh cửa chỉ hé một khe nhỏ.

Toàn bộ cuộc trò chuyện giữa nàng và Nguyệt Bạch, hắn đều nghe thấy.

Thì ra thế gian này, thật sự có người... chỉ đơn thuần muốn cưu mang hắn, muốn đối xử tốt với hắn.

Thiếu niên cúi đầu, mười ngón tay giấu trong tay áo siết chặt, móng tay đâm vào da thịt.