Phó Vãn vốn là người hiền lành dễ mến, bất luận vì nhiệm vụ hay từ đáy lòng, nàng đều thật tâm muốn đối xử tốt với kẻ đáng thương như hắn.
“Lấy một cái lò sưởi mang vào đây, sưởi ấm phòng đi.” Phó Vãn nhỏ giọng dặn nha hoàn.
Nha hoàn vừa đi, Phó Vãn liền đặt chiếc túi chườm nóng trong tay mình vào trong chăn của Lý Cảnh.
Thật ra, từ khi nàng lại gần, hắn đã tỉnh.
Cuộc sống bấp bênh, không nơi nương thân khiến hắn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ – chỉ cần có người lại gần là hắn lập tức tỉnh táo.
Nhưng cô gái này lại quá đỗi sạch sẽ, quá đỗi dịu dàng.
Hắn không cảm nhận được sự ác ý hay toan tính gì từ nàng.
Nàng đối xử tốt với hắn, như thể đó là điều hiển nhiên.
Nhưng... làm gì có người như thế trên đời? Nếu có, sao người đó lại là hắn được?
Phó Vãn đến bên cửa sổ, nhẹ tay đóng lại, hoàn toàn không hay biết thiếu niên tưởng chừng đang ngủ say kia đang âm thầm quan sát nàng. Trong đôi mắt đen kịt của hắn là chấp niệm và méo mó nguy hiểm.
Nha hoàn mang lò sưởi vào, căn phòng lập tức ấm lên.
“Quận chúa, túi chườm nóng của quận chúa đâu?" Nha hoàn lo lắng hỏi.
Quận chúa nhìn thì thanh tao thoát tục nhưng phần lớn là vì thể chất yếu đuối, thân thể mảnh mai, mong manh như sương khói.
Dù đã là mùa xuân nhưng nàng vẫn không rời được túi chườm nóng.
“Suỵt.” Phó Vãn khẽ nói: “Đệ ấy đang ngủ, đừng đánh thức đệ ấy. Ta thấy đệ ấy co người lại, lại còn mất máu nhiều như vậy, hẳn là rất lạnh nên ta đã đặt túi chườm vào chăn cho đệ ấy rồi.”
Nha hoàn có phần không tình nguyện, liếc nhìn tên ăn mày đáng thương.
“Chúng ta ra ngoài thôi, cẩn thận đừng làm đệ ấy tỉnh.” Phó Vãn nói nhỏ, nhẹ tay kéo nha hoàn ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, người tưởng chừng đang ngủ say liền mở mắt ra, chậm rãi lấy túi chườm nóng trong chăn ra.
Trên đó vẫn còn vương mùi hương dịu nhẹ thuộc về Phó Vãn, hương thơm ấy khiến người ta quyến luyến không nỡ rời đi, muốn ngửi mãi không thôi.
Chẳng lẽ... nàng thực sự chỉ đơn thuần là tốt với hắn?
Một người trong sạch đến mức như thần tiên thế kia, nếu có thể kéo nàng xuống cùng lăn lộn trong bùn đất với hắn, mãi mãi không thể siêu sinh, thì tốt biết bao.
Không.
Có lẽ... hắn có thể chiếm đoạt được chút hơi ấm từ nàng? Có lẽ…
...
Phó Vãn ngồi trong viện ngập tràn hương hoa tử đằng, vừa ngáp vừa gọi hệ thống trong lòng: “Này, tôi có phải bắt đầu bước vào tình tiết chính chưa?”
Hệ thống: [Giai đoạn đầu chỉ cần hoàn thành mục tiêu trở thành ánh trăng sáng trong lòng phản diện. Giai đoạn sau sẽ là vì dung mạo quá đẹp mà khiến Nhϊếp chính vương động tâm, rồi bị hắn ta hại chết.]
“Vậy tức là, muốn chinh phục phản diện thì dùng cách gì cũng được nhỉ?”
Hệ thống: [Trên lý thuyết là vậy, miễn là ký chủ hoàn thành mục tiêu.”
Phó Vãn cười thầm trong lòng: “Vậy thì dễ rồi! Phản diện còn nhỏ, tôi cứ từ từ nuôi hắn lớn, nuôi thành phản diện, khả năng thành công cực kỳ cao luôn!”
Hệ thống lạnh lùng, không đáp lời nàng.