Nhưng... những lời nàng vừa nói, chẳng lẽ chỉ là để hắn nghe thấy sao?
Hắn chỉ là một tên ăn mày... mà nàng... sao có thể, sao có thể thật lòng chứ?
Phó Vãn thuận tay lấy một miếng điểm tâm nếm thử, bị hương vị ngọt ngào mê hoặc dỗ dành: “Ngon quá!!”
Vì Thôi Dĩnh Ninh kén ăn, đây là lần đầu Nguyệt Bạch thấy quận chúa nói món gì đó ngon, không khỏi bật cười: “Vậy để nô tỳ dặn nhà bếp ngày nào cũng làm cho người ăn!”
“Được!” Thiếu nữ cười, khẽ ngẩng cằm, lông mày cong cong dưới nắng trông đẹp đến mức như phát sáng.
“Không biết nên gọi đệ ấy là gì nữa. Món ngon thế này, chắc hắn chưa từng ăn đâu.” Phó Vãn cầm đĩa điểm tâm đứng lên, tay kia nâng vạt váy, xoay người: “Ta đem cho đệ ấy nếm thử.”
Ánh mắt Lý Cảnh vô thức rơi lên bóng hình xoay người của Thôi Dĩnh Ninh.
Hắn vội cúi đầu, quay người lặng lẽ trở về phòng, chui vào trong chăn giả vờ ngủ.
Phó Vãn tất nhiên không biết hắn đã tỉnh, cứ thế đẩy cửa bước vào, thấy hắn vẫn còn “ngủ say”, nàng do dự một lúc, rồi đặt đĩa bánh lên bàn nhỏ bên giường, nhẹ nhàng tiến đến đắp lại chăn cho hắn.
Theo nguyên tác, ngoại hình của phản diện không hề thua kém nam chính. Giờ tuy gầy yếu vàng vọt, nhưng vẫn rất tuấn tú.
Phó Vãn khẽ nhíu mày: “Gầy quá rồi, phải tẩm bổ mới được.”
Tiểu phản diện ngủ rất say, Phó Vãn không kiềm được xoa nhẹ mái tóc mềm mại của hắn.
Ngoan thật đấy.
Nàng không muốn đánh thức hắn, liền cắn một miếng điểm tâm rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Nguyệt Bạch, đưa ta đến kho chọn vải.” Phó Vãn nói.
Nguyệt Bạch cứ tưởng quận chúa định may y phục mới, vui vẻ đáp: “Dạ được!”
Để hoàn thành nhiệm vụ, Phó Vãn đã đọc phần truyện liên quan đến tiểu phản diện tới ba lần, gần như thuộc lòng.
Tiểu phản diện thích mặc đồ đen, ghét màu trắng vì cho rằng đó là màu của sự giả dối.
Nhưng một đứa bé nhỏ như vậy, mặc toàn đồ đen trông chẳng vui mắt chút nào.
“Cuộn vải màu chàm kia, rồi cả cuộn xanh đá, với cả cuộn đỏ tươi kia nữa, lấy hết đi. Còn đồ lót, dùng lụa tơ tằm từ Thục Trung làm ba bộ.” Phó Vãn dặn dò.
Nguyệt Bạch vui vẻ hỏi: “Quận chúa muốn dùng những cây vải này may kiểu gì vậy?”
Phó Vãn ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại người ta đang mặc kiểu nào thì cứ may kiểu đó cho đệ ấy.”
“Đệ ấy?” – Nguyệt Bạch ngẩn người: “Quận chúa định may quần áo cho tên ăn mày đó sao? Lụa Thục chỉ còn từng ấy thôi, người còn chưa may cho bản thân bộ nào đấy!”
“Ta đâu thiếu y phục.” Phó Vãn không mấy để tâm.
Nguyệt Bạch đành nghe lời, lấy hết vải ra.
...
Hai người quay về.
Muốn may quần áo thì trước hết phải đo số đo. Vì vậy, vừa về tới nơi, việc đầu tiên Phó Vãn làm là đi xem tên ăn mày kia đã tỉnh lại hay chưa.
Vừa mở cửa phòng ra, nàng đã thấy thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trước bàn.
Chăn trên giường đã được gấp gọn gàng, thế nhưng điểm tâm trên bàn thì vẫn chưa ai đυ.ng đến.
Rõ ràng hắn đang rất đói, vậy mà vẫn cố nhịn, không động vào đồ ăn trong phòng...
Phó Vãn bất giác thấy trong lòng vừa xót xa, vừa thương cảm.
Nàng cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn. Vừa thấy nàng đến gần, tiểu phản diện lập tức đứng dậy.
Phó Vãn liền vươn tay, ấn hắn ngồi xuống lại.