Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lật Ngược Ván Cờ

Thế giới 1: Chiến thần Thiên tộc mất trí nhớ - Chương 11: Miếng ăn là miếng tồi tàn

Nàng mở túi vải, lấy từng món một ra. Ngoài một bộ quần áo và ít lương khô ra thì chẳng còn gì khác.

“Thế nào, hài lòng chưa?” Bạch Nguyệt nhướng mày hỏi.

Sắc mặt nam tử áo xanh biến đổi liên tục, lúc đỏ lúc trắng. Xưa nay chưa ai dám không nể mặt hắn ta như vậy.

“Đại sư huynh, chuyện này vốn dĩ huynh sai, mau xin lỗi vị cô nương này đi.” Thiếu nữ bước lên, nói: “Cô nương, ta tên là Hồng Nhụy, vị này là sư huynh ta, tên là Thanh Từ. Ta thay huynh ấy xin lỗi vì sự thất lễ của huynh ấy.”

Thanh Từ hừ lạnh một tiếng: “Có gì phải xin lỗi? Chúng ta bảo vệ thiếu gia, kiểm tra hành lý người lạ là việc nên làm. Ai biết bọn họ có ý đồ gì. Sư muội, thận trọng một chút vẫn hơn.”

“Sư huynh.” Hồng Nhụy khẽ quát, nghe như bênh vực Bạch Nguyệt nhưng thực chất lại chẳng có thành ý gì: “Cô nương, thật ngại quá, sư huynh ta tính tình vẫn vậy, mong cô lượng thứ.”

Bạch Nguyệt thu dọn lại túi, chỉ “ừ” một tiếng nhạt tênh.

Hồng Nhụy không ngờ nàng lại thật sự chỉ đáp một tiếng cộc lốc như vậy, hơi sững lại rồi nặn ra nụ cười: “Cô nương, không biết cô có thể bán hai con cá nướng này cho chúng ta không? Giá cả tùy cô, hoặc… ta đổi bằng hai trăm năm linh lực.”

Bạch Nguyệt nhướng mày, khẽ nhếch môi: “Không bán. Ta không thiếu tiền. Còn về linh lực... chỗ này có dùng được đâu mà đổi.”

Nàng nhận lấy một con cá cục bông nhỏ đưa, nói: “Ăn đi.”

Hồng Nhụy mặt lạnh như băng, kéo tay Thanh Từ: “Sư huynh, chúng ta đi.”

Có gì mà ghê gớm, chẳng qua là một con cá nướng, không bán thì thôi.

“Tỷ tỷ, nữ nhân kia thật đáng ghét, còn ghét hơn cả gã nam nhân kia.” Cục bông nhỏ lầm bầm.

Hồng Nhụy nghe thấy rõ ràng, cả người khẽ run lên, quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Cục bông nhỏ chẳng hề sợ hãi, thẳng thắn trừng lại.

“Thiếu gia, sao người lại ra ngoài?” Có người hốt hoảng lên tiếng.

Bạch Nguyệt nhướng mày, ánh mắt vẫn tập trung vào con cá nướng trong tay.

Ma tôn đến rồi à.

Viêm Kiêu khẽ phẩy tay, gió có vẻ lớn nên hắn ho khan hai tiếng: “Không cần lo cho ta.”

Hắn bước thẳng về phía Bạch Nguyệt.

“Thiếu gia, người đó không phải người tốt, xin người đừng lại gần nàng ta.”

Ánh mắt Viêm Kiêu lạnh tanh: “Ta đã nói, chuyện của ta, ta tự biết xử lý.”

Nếu không phải mấy người này còn chút giá trị lợi dụng, hắn đã sớm cho người thu dọn sạch sẽ rồi.

Hồng Nhụy nghiến răng, hôm nay nàng ta đã bị mất mặt đến hai lần. Tất cả đều tại nữ nhân kia! Nếu không vì nàng, sao nàng ta có thể bị bẽ bàng thế này?

Cục bông nhỏ thấy Viêm Kiêu bước lại gần, bất giác nhíu mày. Không hiểu vì sao, hắn cảm thấy người này rất nguy hiểm, bản năng mách bảo hắn nên tránh xa hắn ta ra.

Viêm Kiêu liếc nhìn Bộ Ly, khóe môi khẽ nhếch, sau đó quay sang Bạch Nguyệt: “Tỷ tỷ, có thể cho ta ăn một miếng không?”

Ma tôn đúng là thẳng thắn.

Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn. Bát Bát nói không sai Ma tôn trong hình dạng trẻ con này trông thực sự yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy gò, trông như chỉ một cơn gió cũng đủ thổi bay.

“Tỷ tỷ, đừng cho hắn.” Bộ Ly vội vàng lên tiếng.

Viêm Kiêu chớp chớp đôi mắt, trông vô cùng đáng yêu. Bạch Nguyệt nhìn lại con cá nướng mình đã ăn một nửa, rồi đưa cho hắn.

Viêm Kiêu mỉm cười: “Cảm ơn tỷ.” Nói xong, hắn cố ý ngồi sát bên cạnh Bộ Ly, chỉ vào mấy quả trong lòng hắn ta, rồi nhìn Bạch Nguyệt hỏi: “Tỷ tỷ, có thể cho ta một quả được không?”

“Ngươi...” Bộ Ly trừng mắt giận dữ: “Đây là tỷ tỷ cho ta, không phải cho ngươi, không cho!”