Bạch Nguyệt tìm một chỗ sạch sẽ, hai tay gối sau đầu nằm nghỉ, liếc nhìn hai đứa nhỏ: “Cho hắn một quả đi.”
Bộ Ly càng ghét người kia hơn không chỉ cướp cá của tỷ tỷ, bây giờ còn muốn cướp cả trái cây mà tỷ tỷ cho mình. Đáng ghét, cực kỳ đáng ghét.
Trong mắt Viêm Kiêu, chỉ thấy sự oán giận từ một đứa trẻ khi bị người khác giành mất đồ chơi, ngoài điều đó ra, không có bất kỳ cảm xúc gì khác.
Tốt lắm, Bộ Ly thật sự đã mất ký ức.
Vậy thì…
Hắn liếc sang Bạch Nguyệt lúc này đã nhắm mắt lại.
Nàng và Bộ Ly là quan hệ gì, lại còn cùng nhau lên Thánh Băng Sơn tìm Tuyết Liên?
Không thể không thừa nhận, hắn bắt đầu thấy ghen tị với Bộ Ly.
Ngày xưa, Bộ Ly là Chiến thần Thiên tộc, người vây quanh lấy lòng không ít. Nay rơi vào cảnh này, lại có người không ngại gian khổ lên Thánh Băng Sơn chỉ để chữa thương cho hắn.
“Cầm lấy rồi đi đi. Ngươi chẳng có quan hệ gì với bọn ta cả, đi nhanh lên.” Bộ Ly chọn quả nhỏ nhất, bẩn nhất, ném vào người hắn, gấp gáp đuổi đi.
Viêm Kiêu đã có được câu trả lời hắn cần, liền không nấn ná thêm, xoay người rời đi.
Sau khi ăn xong, Bộ Ly lau tay, cẩn thận đi đến gần Bạch Nguyệt, sợ làm nàng thức giấc. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, ôm chặt hai cái túi, nằm xuống bên cạnh.
Một ngày nữa lại trôi qua, nhiệt độ càng lúc càng thấp. Mà đám người kia, từ lúc thức dậy đến giờ vẫn luôn bám theo họ, hiển nhiên là trò của Viêm Kiêu.
Bạch Nguyệt mở túi: “Thay quần áo vào đi, trời càng lúc càng lạnh. Quần áo cũ để lại đây, lúc quay về rồi lấy.”
Bộ Ly lúc nào cũng nghe lời Bạch Nguyệt, tỷ tỷ bảo gì thì hắn làm y như thế.
Thêm một ngày nữa trôi qua, giờ thì không chỉ là lạnh nữa khắp nơi phủ đầy tuyết, chẳng còn sinh vật sống nào có thể sinh sống ở đây.
“Nghe đây, lương khô phải để dành, ăn từng chút một. Càng lên cao sẽ càng lạnh, ta sẽ không thể tìm thêm được thức ăn nữa. Hiểu chưa?”
Bộ Ly nghiêm túc gật đầu.
Ở nơi thế này, nhóm lửa cũng rất khó.
Khó khăn lắm nàng mới tìm được một hang nhỏ xem ra là do đá bị tuyết lở cuốn xuống mà tạo thành. Không lớn, cũng không nhỏ, chứa được khoảng mười mấy người.
“Tìm được hang rồi, thiếu gia, chúng ta đi thôi.” Thanh Từ chẳng thèm nhìn Bạch Nguyệt lấy một cái, khi lướt qua còn cố ý va vào nàng khiến nàng chao đảo.
“Rõ ràng là tỷ tỷ tìm ra trước, ngươi dựa vào cái gì mà bước bào?” Bộ Ly tức giận quát.
“Ai bảo là nàng ta tìm được? Ngươi hỏi những người phía sau ta xem, có ai thấy nàng ta là người đầu tiên không?” Thanh Từ phản bác.
Bạch Nguyệt nhìn hắn ta, lạnh mặt.
Vô liêm sỉ cũng phải có mức độ chứ.
Viêm Kiêu bước vào, cười nói: “Tỷ tỷ, cùng vào với bọn ta đi.”
“Giả nhân giả nghĩa, rõ ràng là các ngươi vô lý, hừ!” Bộ Ly hừ lạnh, bước lên nắm tay Bạch Nguyệt, bất giác sửng sốt, vô thức cúi đầu nhìn tay nàng.
Tay tỷ tỷ mềm thật, còn mịn nữa.
“Đã vậy thì cảm ơn trước.” Bạch Nguyệt nói rồi dắt Bộ Ly cùng đi vào trong, giờ không còn thời gian để tìm chỗ khác nữa. Đêm nay nàng cũng không có ý định nhóm lửa. Không phải bọn họ tự cho là mình rất mạnh sao? Vậy thì cứ chịu lạnh đi.