Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lật Ngược Ván Cờ

Thế giới 1: Chiến thần Thiên tộc mất trí nhớ - Chương 10: Kỹ năng sinh tồn max cấp

Bạch Nguyệt không đáp, xoay người bước lên núi. Cục bông nhỏ cũng hung hăng trừng mắt nhìn tên áo xanh một cái, sau đó lật đật chạy theo nàng.

Dưới chân Thánh Băng Sơn, điều kiện thời tiết vẫn còn dễ chịu, càng lên cao, nhiệt độ càng thấp. Trải qua một ngày đường, Bạch Nguyệt cũng cảm thấy mỏi mệt. Nàng quay đầu nhìn cục bông nhỏ vẫn bám sát phía sau, điều khiến nàng kinh ngạc là đi suốt một ngày mà sắc mặt hắn vẫn bình thường như không.

Bạch Nguyệt hỏi: “Mệt không?”

Cục bông nhỏ mừng rỡ ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu: “Không mệt đâu tỷ tỷ, ta thật sự không mệt, không lừa tỷ đâu!”

Nhìn qua thì đúng là không mệt thật.

Nhưng Bạch Nguyệt thì mệt rồi.

“Nghỉ ngơi một lát, ta đi tìm ít đồ ăn cho ngươi.” Bạch Nguyệt chọn một nơi trống trải, đặt hành lý xuống, nhặt ít cành khô rồi nhanh chóng nhóm lửa.

Bát Bát đứng bên há hốc mồm, kinh ngạc tột độ rõ ràng nó không hề cung cấp bất kỳ kỹ năng hỗ trợ sinh tồn nào, thế mà ký chủ lại có thể làm được hết. Rõ ràng linh hồn này đến từ thế giới hiện đại cơ mà!

Những ký chủ hiện đại trước đây, đừng nói nhóm lửa, rời khỏi thành phố thôi là đã khó sống nổi rồi.

Không xa đó có một hồ nước ngọt, xem ra điều kiện sinh tồn ở Thánh Băng Sơn cũng không quá khắc nghiệt. Bạch Nguyệt vớt được hai con cá, hái thêm vài quả dại rồi quay trở lại.

“Các ngươi đang làm gì đấy?” Từ xa, nàng đã thấy tên áo xanh từng gây khó dễ bọn họ đang đứng cạnh cục bông nhỏ, sau lưng hắn còn vài người khác. Không biết hắn nói gì, nhưng cục bông nhỏ thì đang nghiến răng ôm chặt lấy tay nải, ánh mắt cảnh giác.

Vừa thấy Bạch Nguyệt trở về, cục bông nhỏ lập tức đứng dậy, định chạy đến, nhưng nhìn thấy đống lửa vẫn cháy, hắn lại đứng yên không nhúc nhích. Bạch Nguyệt sải bước tiến lại gần.

“Tỷ tỷ, bọn họ cứ đòi xem hành lý của chúng ta.”

Cả bọn người kia, ánh mắt nhìn đồ trong tay Bạch Nguyệt đều đầy vẻ tham lam.

Bạch Nguyệt ngồi xuống, đặt hai con cá lên lửa nướng, rồi ném vài quả dại cho cục bông nhỏ: “Ăn đi.”

Cục bông nhỏ liếc nhìn đám người gây chuyện, hừ một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Bạch Nguyệt, từng miếng từng miếng gặm quả.

“Tỷ tỷ, ngọt quá! Tỷ ăn thử đi!” Hắn chọn quả to nhất, sạch sẽ nhất, còn lau qua bằng áo của mình rồi dè dặt đưa đến sát miệng nàng.

Bạch Nguyệt liếc nhìn, không nói gì. Cục bông nhỏ cũng không thúc ép, chỉ ngồi đó, đôi mắt to tròn đầy mong chờ nhìn nàng.

Nàng há miệng cắn một miếng. Đôi mắt hắn lập tức sáng rỡ.

Bạch Nguyệt trở cá cho chín đều: “Ngươi ăn đi.”

Cục bông nhỏ nhìn vết răng còn trên quả, mỉm cười: “Ừm.”

Bạch Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, quả nàng vừa cắn đã bị hắn ăn sạch luôn rồi, khiến lời khuyên ngăn cũng không kịp thốt ra.

Bị ngó lơ, sắc mặt nam tử áo xanh trầm xuống: “Ta đã nói rồi, hai người các ngươi rất khả nghi, ta muốn kiểm tra hành lý.”

Cục bông nhỏ đặt túi vải ở giữa hắn và Bạch Nguyệt, nghiến răng nói: “Không đời nào.”

Đúng là chưa chịu buông tha. Từ xa, Bạch Nguyệt liếc sang thiếu nữ từng giúp mình lúc trước.

Hừ, đúng là nực cười.

Bạch Nguyệt gỡ cá khỏi xiên, lấy thêm ít gia vị rắc lên. Cá vừa chín tới, hương thơm đã lan tỏa khắp nơi, đừng nói cục bông nhỏ nước miếng chảy ròng, đến cả đám người kia cũng nhìn chằm chằm hai con cá như đang nhìn thấy bảo vật.

“Cầm lấy.” Bạch Nguyệt đưa hai con cá cho cục bông nhỏ, hắn vội vàng nhận lấy.