Nàng đẩy cửa sổ ra, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi cao ngất tận mây xanh mà thở dài sâu xa — Một đoạn đường dài như vậy, mình leo lên rồi nhất định sẽ bị mệt chết.
Nhưng mà, so với ở trong Triều Thiên Cung thì tốt hơn, bằng không mỗi lần lên xuống núi tuyệt đối muốn mạng.
Đột nhiên, nàng chú ý tới chăn bông căng phồng dưới cây hoa anh đào, mơ hồ có thể nhìn ra hình người, kín mít, Tiêu Trĩ Âm ngẩn người, sau đó vội vàng xuống lầu, tim đập như trống trận — Vị đại sư huynh này của mình chưa từng gặp mặt sẽ không bị ngộp chết chứ?
Nàng chạy tới trước cây hoa anh đào, hít sâu một hơi, sau đó run rẩy đưa tay vén chăn lên —
Chỉ thấy một vị lang quân mặt mày tái nhợt, dung nhan cực kỳ xinh đẹp đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên mặt đất, đầy mặt đều là mệt mỏi, trên vai còn có vết máu sâu hoắm; tóc dài của hắn xõa trên mặt đất, nhìn qua lại có vài phần nhu nhược.
Nhan cẩu(*) Tiêu Trĩ Âm lập tức ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới phản ứng lại, cẩn thận từng li từng tí đưa tay đi thăm dò hơi thở của đại sư huynh nhà mình.
(*) Nhan cẩu: có nghĩa là ghiền nhan sắc, kiểu cuồng người đẹp á.
... Đậu xanh rau má, thế mà không còn hô hấp nữa!
Tiêu Trĩ Âm luống cuống, vội vàng dùng đến kỹ năng hồi sinh tim phổi học được ở đời trước, không ngừng dùng sức ấn vào ngực Thôi Thanh Tuế.
Thôi Thanh Tuế làm một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ là cả đời hấp tấp mà đáng buồn của hắn ở kiếp trước.
Hắn từ trước đến nay là thiên chi kiêu tử, hồi nhỏ là tiểu quận vương của hoàng thất nhân gian, áo gấm ngựa vàng, thiếu niên phong lưu; sau đó bước vào con đường tu tiên, bái nhập môn hạ Vong Ưu Tiên Tôn, đỉnh phong kiếm đạo, thân phận cao quý, thiên phú cực tốt, nửa đời trước có thể nói là xuôi gió xuôi nước, chưa từng chịu một chút ấm ức nào.
Sau đó, chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tần Vong Ưu đột nhiên mất tích, mọi người đều nói nàng đã vẫn lạc, tu vi hắn vẻn vẹn chỉ là Nguyên Anh kỳ nhưng vì bảo vệ di sản của sư tôn, đã cản không ít ám toán, thậm chí là ám sát.
Nhϊếp Nghiêu chính là xuất hiện vào lúc này.
Hắn là đệ tử ngoại môn của Vân Tiêu Tông, tuy rằng thiên phú không cao, nhưng vận khí cực kỳ tốt, luôn có vô số cơ duyên.
Nhϊếp Nghiêu không biết dùng loại tà đạo gì, thế mà lại gom hết thảy truyền thừa, di sản của Tần Vong Ưu vào trong túi. Hắn tuyên bố với bên ngoài rằng đây là "cơ duyên" do chính mình có được. Tần Vong Ưu lý luận với hắn không thành, lại còn bị hắn ám hại. Trong lúc trùng kích vào kỳ Hóa Thần, Tần Vong Ưu đã tẩu hỏa nhập ma, trở thành ma đầu bị người người căm ghét.
Từ đó, Tần Vong Ưu triệt để mất đi hứng thú và niềm tin vào thế giới này. Hắn bắt đầu gϊếŧ người phóng hỏa, Vân Tiêu Tông cũng bị hắn tàn sát sạch sẽ. Thế nhân đều nói hắn tàn nhẫn độc ác, lòng mang dã tâm, nói hắn làm nhục uy danh của sư tôn...
Hắn hận Nhϊếp Nghiêu, Nhϊếp Nghiêu cũng chán ghét hắn, mâu thuẫn giữa hai người dần dần gay gắt. Cuối cùng, trong Tiên Ma Đại Chiến trăm năm sau, hai người đã đối đầu.
Rõ ràng hắn đã đâm kiếm vào ngực Nhϊếp Nghiêu, nhưng không hiểu vì sao lại bị một cỗ sức mạnh không thể kháng cự đẩy ra. Nhϊếp Nghiêu thừa dịp hắn kinh ngạc, một kiếm đâm vào tim hắn.
Thanh kiếm này vẫn là Vong Ưu Kiếm mà sư tôn từng dùng.
Trước khi chết, hắn dùng cấm thuật, hóa toàn bộ linh khí của Thương Khung Đại Lục thành ma khí, Đăng Thiên Thê dùng để phi thăng cũng bị hắn chặt đứt.
Trong ánh mắt căm hận, kinh ngạc của Nhϊếp Nghiêu, hắn cười rồi mất đi ý thức.
Hắn nghĩ, thế giới này luôn u ám, áp bức.
Áp bức, áp bức, áp bức... Ừm?
Sao lại có cảm giác áp bức thật sự?
Thôi Thanh Tuế dùng thần thức dò xét ra, liền "thấy" một nữ lang xinh đẹp, đáng yêu đang phồng má, liều mạng đè ngực hắn, dường như đã dùng hết sức lực cả đời!