Không Cố Gắng Tu Tiên, Phải Về Nhà Kế Vị Ngai Vàng

Chương 17

Thôi Thanh Tuế rất muốn mở mắt, nhưng toàn thân hắn không có chút sức lực nào. May mà lúc này, hắn đang ở dưới linh khí nồng đậm, thân thể của chính mình đang từ từ hồi phục.

Hắn nén một búng máu, dùng thần thức "nhìn" nữ lang kia thở hổn hển, sau đó thăm dò hơi thở của hắn, mắt lập tức đỏ lên, có chút tự trách lẩm bẩm: "Đại sư huynh sẽ không thật sự bị ta bịt chết đấy chứ?"

Thôi Thanh Tuế: "…?"

Ý là, có khả năng nào… Rằng hắn chỉ đang thở rất yếu thôi thì sao?

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn nữ lang rõ ràng đầu óc có vấn đề kia kinh hoảng thất thố mở Huyền Ngọc Lệnh, chụp mặt mình một phát rồi gửi cho Tần Vong Ưu:【Sư tôn, Đại sư huynh hình như chết rồi! Hắn không thở!】

Tần Vong Ưu rất nhanh đã trả lời:【Ngoan, hắn không chết, ta có thể cảm ứng được thần thức của hắn đang nhìn chằm chằm ngươi... Ồ, sao còn mang theo một cỗ sát khí vậy?】

Tiêu Trĩ Âm kinh ngạc và nghi ngờ không thôi nhìn Thôi Thanh Tuế nửa chết nửa sống trên mặt đất, lại thăm dò hơi thở của hắn, lần này cuối cùng cũng cảm nhận được một tia dao động yếu ớt.

Nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lộ vẻ lo lắng nhíu mày, vội vàng nhắn tin tiếp cho Tần Vong Ưu:【Sư tôn, người mau tới cứu Đại sư huynh, con cảm thấy Đại sư huynh thật sự sắp mất mạng rồi!】

Thôi Thanh Tuế dùng ánh mắt có thể bắn thủng Huyền Ngọc Lệnh, nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên đó.

Quả thật bị ép đến mức mất mạng.

Bị một nữ lang còn trẻ tuổi như vậy nhìn chằm chằm, Thôi Thanh Tuế vốn luôn cao ngạo chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng.

Nếu đây là cái giá phải trả của việc trọng sinh, vậy thì... Ha, còn không bằng chết ở kiếp trước.

Nghĩ đến đây, hắn bị tức đến mức tỉnh lại, đột ngột ngồi bật dậy, sắc mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vị tiểu sư muội kiếp trước vốn dĩ không hề tồn tại.

Tiêu Trĩ Âm bị người đột nhiên ngồi dậy làm cho sợ hết hồn, hai người cứ thế nhìn nhau không nói lời nào, đều không biết nên mở miệng thế nào.

Thôi Thanh Tuế đầy thâm ý nhìn Tiêu Trĩ Âm, hồi lâu sau mới có chút khó khăn muốn ngồi dậy từ dưới đất, nhưng lại không dùng được sức.

Hắn nhạy bén nhận ra sự thương tiếc trong mắt Tiêu Trĩ Âm, dường như đang nói "Thì ra đại sư huynh lại là người tàn nhưng chí không tàn như vậy".

Thôi Thanh Tuế: "..."

Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc tiểu sư muội này chắc chắn có chút không đúng, nhưng vẫn gượng cười, đưa tay cho Tiêu Trĩ Âm: "Làm phiền, giúp một tay."

Tiêu Trĩ Âm lại không giúp, nàng có chút khó xử: "Đại sư huynh, huynh vẫn nên ngồi đi, đừng cố gắng."

Trong lòng nàng thầm nghĩ, đại sư huynh có phải là quá muốn mạnh mẽ rồi không?

Đúng rồi, nàng hình như còn không biết tên đại sư huynh...

Thôi Thanh Tuế liếc mắt nhìn vẻ mặt từ chối của Tiêu Trĩ Âm, rất muốn chết tại chỗ — Kiếp trước hắn chưa từng thê thảm như vậy, ngay cả lúc chết cũng tràn đầy bi tráng.

Hắn cười nhạt nhìn tiểu sư muội nhiều chuyện, đang muốn nói gì đó để vãn hồi thể diện của mình, Tần Vong Ưu liền xuất hiện vào lúc này.

Nàng đi tới hai ba bước, nhìn thấy Thôi Thanh Tuế nửa chết nửa sống dựa vào cây, cùng với Tiêu Trĩ Âm ngồi dưới đất không biết đang nghĩ gì, chủ động bỏ qua bầu không khí kỳ quái giữa hai người mà vui vẻ cười nói: "Huynh ngã muội nâng, xem ra các ngươi ở chung rất tốt, vi sư cũng có thể yên tâm rồi."

Sau đó nàng lại một lần nữa bỏ qua vẻ mặt khó nói nên lời của hai người, nâng Thôi Thanh Tuế từ dưới đất lên, đặt lên phi kiếm rồi lại kéo Tiêu Trĩ Âm lên, liền chuẩn bị xuất phát đến Triều Thiên Cung.

Tiêu Trĩ Âm nhìn phi kiếm hẹp, có chút không chắc chắn hỏi Tần Vong Ưu: "Sư tôn, chúng ta đây có tính là quá tải không ạ? Cảm giác có chút nguy hiểm."

Xe đạp điện người ta thiết kế chỉ chở được một người thôi, chở thêm một người nữa là không chạy nổi đâu!