Tuy rằng mặt mũi cũng bị che kín mít, nhưng nghe lời Sư tôn thì không sai vào đâu được, hắn đường đường là một đại nam nhân, cũng sẽ không bị ngạt chết đâu nhỉ?
Làm xong tất cả những việc này, Tiêu Trĩ Âm vui vẻ đóng cửa sổ lại, rúc vào trong chăn ấm rồi chìm vào mộng đẹp.
...
Một khắc đồng hồ trước.
Thôi Thanh Tuế dùng Lăng Tiêu Kiếm trong tay chém gϊếŧ một con yêu thú Kim Đan kỳ, bản thân lại bị thương không nhẹ, hắn liếc mắt nhìn bả vai không ngừng rỉ máu, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, tùy tiện xé một miếng vải trên người băng bó, sau đó liền định ngự kiếm trở lại Vân Tiêu Tông.
Thôi Thanh Tuế lớn lên tuấn mỹ vô cùng, giữa mày và mắt lạnh lùng phảng phất một tầng xa cách nhàn nhạt, từ xa nhìn lại, tựa như một gốc mai lạnh lẽo ngạo cốt trong tuyết, không dễ gì khinh nhờn, khí chất xuất trần, tựa như thần minh.
Sau khi bước lên Lăng Tiêu Kiếm, Thôi Thanh Tuế bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn xé rách linh hồn, lộ ra vẻ giãy giụa, thống khổ, rất nhiều cảm xúc tiêu cực, không phải trường hợp cá biệt...
Một lát sau, hắn đứng thẳng người, ánh mắt rùng mình, có chút không thể tin được nhìn về bốn phía, thì thào ra tiếng: "Ta không chết?"
Đột nhiên, hắn chú ý tới yêu thú trước mặt, nhíu mày — Đây là con giao long mà khi hắn còn ở Vân Tiêu Tông đã trải qua chín chết một sống để chém gϊếŧ!
Thôi Thanh Tuế nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong rừng rậm trong phạm vi bảo hộ của Vân Tiêu Tông, mà trên người mình, cũng còn mặc phục sức của đệ tử Vân Tiêu Tông!
Thôi Thanh Tuế vừa kinh sợ vừa nghi ngờ.
Hắn đây là... Trọng sinh rồi?
Không đợi hắn tiến thêm một bước xác nhận, hai nguồn cơn đau đớn đến từ bả vai và linh hồn liền khiến hắn hoa mắt, Thôi Thanh Tuế cố gắng gượng ngự kiếm bay về Vong Ưu Phong, trước khi rơi vào hôn mê, hắn mơ hồ nhìn thấy một cánh rừng hoa anh đào bay lả tả, sau đó liền triệt để hết sức lực, cắm đầu xuống.
Dù sao nơi này cũng không có ai, cho hắn một đêm dưỡng thương, mọi việc còn lại, ngày mai rồi hãy nói.
Nửa tỉnh nửa mê, Thôi Thanh Tuế không khỏi cười, hiện tại chính là lúc mọi thứ đều còn tốt, mình không đối đầu với Nhϊếp Nghiêu, cũng không bị hắn ám toán...
Hoa anh đào nhẹ nhàng rơi trên mặt hắn, hoa anh đào của Vong Ưu Phong đều mang theo linh lực thuần tịnh, chậm rãi chữa trị thương thế của hắn, khi ý thức của hắn dần dần tỉnh táo lại, đột nhiên có một thứ vừa dày vừa nặng giáng xuống từ trên trời, cách ly linh lực chữa trị của hoa anh đào.
Thôi Thanh Tuế: "..."
Sắc mặt dần dần vặn vẹo.jpg
Là điêu dân nào đang hại hắn!
*
Ngày thứ hai trời mưa phùn, Tiêu Trĩ Âm thích nhất là ngủ nướng vào ngày mưa. Thói quen này, dù là đời trước hay đời này, nàng đều giữ rất tốt, thật sự là tương lai đáng mong đợi.
Tối qua nàng dùng Huyền Ngọc Lệnh đặt một cái đồng hồ báo thức, Huyền Ngọc Lệnh đã đánh thức nàng vào giờ đầu Thân (3h - 4h chiều). Hôm qua nàng đã thêm Chúc Vũ Huyền, Trần Tiêu Tương, Tần Vong Ưu làm bạn tốt, lúc này Trần Tiêu Tương và Chúc Vũ Huyền đã bắt đầu oanh tạc tin nhắn rồi.
Trần Tiêu Tương:【Trước kia ta ở trong cung đều là muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, không ngờ bây giờ thế mà giờ đầu Thân đã phải dậy, thật là thống khổ quá đi!】
Tiêu Trĩ Âm không nghĩ tới tu chân giới cũng có giờ học!
Tiêu Trĩ Âm chấn động — Đây là cái nhân gian khổ cực gì vậy, may mắn sư tôn của nàng cho phép nàng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Tiêu Trĩ Âm nghĩ nghĩ, trả lời:【Sống thì hà tất ngủ nhiều, chết rồi tự khắc ngủ say! Tiêu Tương cố lên, tranh thủ năm năm kết đan, ba năm Nguyên Anh!】
Chúc Vũ Huyền:【Sư tổ người đã dậy chưa? Tối qua ngủ thế nào?】
Tiêu Trĩ Âm:【Dậy rồi, cũng không tệ lắm.】
Hai người đều không trả lời nàng, nghĩ đến chắc là còn đang học tập; Tiêu Trĩ Âm trở mình xuống giường, mặc vào đệ tử phục, sau đó liền chuẩn bị đi Triều Thiên Cung.