Không Cố Gắng Tu Tiên, Phải Về Nhà Kế Vị Ngai Vàng

Chương 12

Rất nhanh đã đến lượt Trần Tiêu Tương, nàng là thủy mộc song linh căn, Vấn Tâm Thạch biến thành màu xanh lục cực đậm, điều này có nghĩa là nàng là mầm non tốt của đan tu; mà trong màu xanh lục này mang theo màu vàng, ẩn ẩn có thể nhìn ra là một hình dạng rồng, nói rõ thân mang huyết mạch hoàng thất, đối với con đường tu đạo càng được Thiên Đạo thiên vị, nàng lúc này đã được trưởng lão của Đan Phong thu làm đệ tử thân truyền.

Sau đó lại có mấy người đi lên, đều lục tục được tu sĩ trên Hóa Thần kỳ thu nhận, sau đó thì đến lượt Tiêu Trĩ Âm.

Biến dị lôi linh căn của Tiêu Trĩ Âm vừa ra, liền dẫn phát một trận xôn xao, Trương Hoa Sơn và các trưởng lão ngồi ở trên cũng đều rục rịch. Trời biết Thương Khung Đại Lục đã mấy chục năm không ra biến dị đơn linh căn rồi, mà còn là Lôi linh căn không thể chết vì lôi kiếp!

Tiêu Trĩ Âm nhất thời cảm thấy không ít ánh mắt nóng rực trên người nhiều hơn, nàng kiên trì đi tới trước Vấn Tâm Thạch.

Vấn Tâm Thạch “nhìn” Tiêu Trĩ Âm, dường như do dự một lát, sau đó đột nhiên bộc phát ra một cỗ hào quang màu vàng chói mắt.

Tiêu Trĩ Âm: “...?”

Nàng vội vàng lui về phía sau theo chiến thuật, rời xa phạm vi của Vấn Tâm Thạch, thế nhưng cỗ kim quang kia vẫn còn tồn tại, chói đến đau cả mắt.

Đại điện nhất thời vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, Tông chủ Trương Hoa Sơn thình lình lên tiếng, trong giọng nói lộ ra một cỗ từ ái: “Tiêu Trĩ Âm, ngươi có nguyện ý vào môn hạ của ta không?”

Tiêu Trĩ Âm ngẩn người, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy không ít trưởng lão đều mở miệng: “Tông chủ, ngài mỗi ngày bận rộn với các loại việc vặt của Vân Tiêu Tông, chỉ sợ không thể chuyên tâm dạy dỗ Tiêu Trĩ Âm!”

“Đúng vậy, ta thấy Tiêu Trĩ Âm rất thích hợp đến Kiếm Phong của chúng ta!”

“Ngươi thả rắm, Tiêu Trĩ Âm càng thích hợp đến Đao Phong của chúng ta!”

“Các ngươi đều đừng cãi nhau, ta thấy Đan Phong càng tốt hơn!”

Tiêu Trĩ Âm: “...”

Nàng có chút khó hiểu, cho nên kim quang rốt cuộc đại biểu cho cái gì? Vừa rồi không có ai nói rõ tình huống này.

“Kim quang có nghĩa ngươi là Thiên Sinh Tiên Cốt, đời này tất nhiên sẽ đắc đạo thành tiên.” Một thanh âm uyển chuyển êm tai từ phía sau truyền đến, Tiêu Trĩ Âm hoảng sợ, quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị tỷ tỷ mỹ nhân thanh lệ động lòng người đang từ ái nhìn mình, sau đó cất giọng nhìn về phía các vị trưởng lão và Tông chủ ngồi ở trên, trong giọng lộ ra một vẻ không chút để ý: “Các ngươi đừng tranh giành, Tiêu Trĩ Âm chỉ có thể là đồ đệ của ta, ai tán thành, ai phản đối?”

Mọi người: “!!”

Tất cả tu sĩ ở đây đều phục hồi tinh thần lại từ trong khϊếp sợ, sau đó khom người bái kiến: “Thái Thượng Lão Tổ.”

“Thái Thượng Lão Tổ” tuổi trẻ xinh đẹp cong cong khóe môi, không chút để ý nói: “Không cần đa lễ.”

Thái Thượng Lão Tổ? Vừa rồi Chúc Vũ Huyền nhắc tới “Tần Kiếm Tôn”?

Tần Vong Ưu quay đầu nhìn Tiêu Trĩ Âm đã ngây người ra, sờ sờ đầu của nàng: “Ngươi có nguyện bái ta làm sư?”

Tiêu Trĩ Âm phục hồi tinh thần lại, có chút khó xử: “A...”

Nàng rõ ràng có chút do dự, dù sao mình là đến ăn chực uống chùa, không phải đến học tập cho đàng hoàng.

Những người khác: “...?”

Cái này con mẹ nó còn phải do dự? Đây chính là tu sĩ đã đạt đến nửa bước phi thăng!

Ngay cả tông chủ Trương Hoa Sơn người hòa ái hiền lành như vậy, cũng nhịn không được muốn đi lay động vai của Tiêu Trĩ Âm, để nàng tỉnh táo một chút.

Tần Vong Ưu cười cười, cũng không tức giận, nàng giơ tay bày ra một kết giới, cách ly thính lực của người ngoài, sau đó cười nói: “Có phải ngươi không muốn tu luyện?”

Tiêu Trĩ Âm do dự gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói tu sĩ mỗi ngày giờ Mẹo (5h - 7h sáng) là phải thức dậy, giờ Tý (11h - 1h đêm) mới có thể nghỉ ngơi, kiếm tu còn phải mỗi ngày luyện kiếm thật nhiều giờ, ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian.”