Tần Vong Ưu bị chọc cười, nàng có chút yêu thương nhéo nhéo mặt của Tiêu Trĩ Âm: “Không sao, ngươi là Thiên Sinh Tiên Cốt, lúc nào cũng đang tu luyện, ăn cơm uống nước đều có thể đề cao cảnh giới… Cho dù ngươi không đến bái sư, cũng là sẽ thành tiên. Nhưng Thiên Sinh Tiên Cốt cũng có nghĩa là nguy hiểm, bởi vì những người thèm muốn Thiên Sinh Tiên Cốt rất nhiều, ta thu ngươi vào môn hạ, cũng là vì bảo hộ ngươi và người nhà của ngươi, hiểu chưa?”
Tiêu Trĩ Âm bừng tỉnh hiểu ra, nàng không phải là người không biết phân biệt, Tần Vong Ưu đã nói đến mức này, mình không đáp ứng còn làm cái gì?
Vì thế nàng lập tức quỳ một cái bùm trên mặt đất, giòn tan nói: “Sư tôn!”
Tần Vong Ưu rút đi kết giới, dịu dàng cười với Tiêu Trĩ Âm, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Trương Hoa Sơn và những trưởng lão khác đang thấp thỏm bất an: “Tiêu Trĩ Âm từ hôm nay trở đi, chính là đồ đệ của bản tôn.”
*
Đại điển bái sư rất nhanh liền kết thúc, tại buổi lễ, người thu hút ánh nhìn hơn cả đương nhiên là Tần Vong Ưu và Tiêu Trĩ Âm, một người là bậc đại năng nửa bước phi thăng, một người là hạt giống tiềm năng Thiên Sinh Tiên Cốt, rất nhiều người trong đầu đều đang tính toán làm sao để ôm đùi.
Chúc Vũ Huyền phân phát cho mỗi người một khối lệnh bài bạch ngọc, lại chuẩn bị đệ tử phục và đốt lên hồn đăng cho mỗi người, sau đó, những tiểu hài nhi này liền chính thức trở thành đệ tử của Vân Tiêu Tông.
Tiêu Trĩ Âm nhìn bộ đệ tử phục nền trắng viền xanh trong tay mình, rồi lại nhìn bộ đệ tử phục nền trắng viền vàng của những người khác, bèn kéo kéo tay áo Chúc Vũ Huyền: “Chúc tỷ tỷ, tỷ có phải đã lấy nhầm màu rồi không?”
Chúc Vũ Huyền tay khẽ run lên, nói: “Bối phận khác nhau thì mặc đệ tử phục màu sắc khác nhau, ta hiện giờ phải gọi ngài một tiếng Sư Tổ… A, đúng rồi, Sư Tổ sau này không thể gọi ta là Chúc tỷ tỷ nữa, bối phận không thể loạn.”
Tiêu Trĩ Âm: “…”
Nàng mặt không chút thay đổi liếc nhìn vị Tông Chủ vừa đi tới trước mặt mình, nghĩ thầm, vị này hẳn là cùng một lứa với mình rồi.
Rồi Tông Chủ liền cười tủm tỉm mở lời: “Tiểu sư thúc.”
Tiêu Trĩ Âm: “…”
Nàng miễn cưỡng cười cười: “Tông Chủ, không cần gọi ta như vậy.”
Tiêu Trĩ Âm có chút đờ đẫn, nàng mới mười ba tuổi, sao lại thành Sư Tổ, Sư Thúc rồi? Người ta xuyên không, hoặc là tiểu sư muội ngọt ngào đáng yêu, hoặc là đại sư tỷ dịu dàng xinh đẹp, đến lượt nàng, bỗng dưng lại thành bậc trưởng bối, quả thực là khiến nàng chỉ muốn tìm một xó nào đó mà trốn.
Tông Chủ vốn dĩ cũng chỉ trêu đùa nàng cho vui, thấy cảnh này lấy làm thú vị vô cùng, nhưng bị Tần Vong Ưu nhẹ bẫng liếc một cái, hắn liền rụt cổ lủi mất.
…
Tiêu Trĩ Âm theo Tần Vong Ưu đến Vong Ưu Phong. Đây là nơi ở của Tần Vong Ưu, cũng là ngọn núi duy nhất trong Vân Tiêu Tông được đặt tên theo tên người, chỉ riêng điều này cũng đủ thấy Tần Vong Ưu đức cao vọng trọng đến nhường nào.
“Đây là Triều Thiên Cung nơi ta ở, ngươi còn có một Đại sư huynh, ở tại Liễu Diệp Đài cách đây không xa.” Tần Vong Ưu vừa nói vừa chỉ tay về phía tòa cung điện nguy nga tráng lệ trên đỉnh núi: “Ngươi muốn ở cùng một nơi với ta, hay để ta tìm riêng cho ngươi một chỗ?”
Tiêu Trĩ Âm ngẩn người: “Con còn có một Đại sư huynh?”
Tần Vong Ưu không nhịn được cười: “Đương nhiên, nhưng ngươi không cần bận tâm đến hắn, tên tiểu tử đó ngày thường không dễ gì xuất đầu lộ diện đâu.”
Tiêu Trĩ Âm ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nhiều, rồi liếc nhìn con đường núi quanh co uốn lượn, thầm nghĩ leo lên trèo xuống chắc chắn vất vả lắm, bèn lựa lời nói: “Phiền Sư tôn tìm riêng cho con một chỗ ở là tốt rồi.”
Tần Vong Ưu liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Tiêu Trĩ Âm, không khỏi bật cười rồi véo nhẹ lên má nàng: “Đúng là tiểu quỷ lanh lợi.”