Vừa rồi Chúc Vũ Huyền đã cho nhà mình một trăm lượng bạc, nếu như một lát nữa nàng không được chọn, vậy có phải là mình có thể về nhà rồi không?
A, nghĩ như vậy, quả thực là quá sướиɠ.
Nữ lang: "..."
Nữ lang có chút không rõ đường lối của Tiêu Trĩ Âm, đành phải nói sang chuyện khác: "Ta tên là Trần Tiêu Tương, còn ngươi?"
Tiêu Trĩ Âm thấy Trần Tiêu Tương đẹp, cũng vui vẻ kết bạn với nàng: "Ta tên là Tiêu Trĩ Âm, Trĩ trong "Trĩ tử"(*), Âm còn có ẩn ý sâu xa nằm ngoài lời nói."
(*) Trĩ tử: nghĩa là "đứa trẻ nhỏ", "trẻ thơ", biểu hiện sự ngây thơ, thuần khiết.
Trần Tiêu Tương là một người lắm mồm, thấy trong điện bái sư vẫn chưa có ai đến, liền kéo Tiêu Trĩ Âm nói chuyện.
"Ta là công chúa Tần quốc." Trần Tiêu Tương thở dài một hơi: "Mẫu phi sớm đã đi rồi, ta vẫn không được sủng ái, ngay cả mặt phụ hoàng cũng chưa từng gặp qua... Duy nhất một lần gặp ông ấy, vẫn là hôm qua có tiên sư đến hoàng cung chiêu thu đệ tử, ta được chọn, phụ hoàng mới lần đầu tiên chú ý tới ta."
Tiêu Trĩ Âm cũng nói với nàng tình huống trong nhà mình: "Nhà ta cha mẹ thân thể yếu, không thể làm việc tốn sức... Còn có một A tỷ làm đầu bếp nữ, một A huynh thổi kèn Xô-na, bọn họ đều đẹp."
Trần Tiêu Tương cười chọc chọc mặt Tiêu Trĩ Âm: "Ngươi đẹp như vậy, người trong nhà khẳng định cũng đẹp! Nói thật, ngươi so với trưởng tỷ của ta, người được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Tần còn đẹp hơn nhiều đó."
Tiêu Trĩ Âm lập tức kiêu ngạo lên: "Hồi nhỏ ta làm gì cũng không được, A cha dạy ta đánh đàn, ta làm đứt dây đàn; A nương dạy ta nấu trà, ta làm cháy lá trà; A tỷ dạy ta nấu ăn, ta làm hỏng nồi; A huynh dạy ta thổi kèn Xô-na, ta bẻ kèn Xô-na thành hai nửa... Mọi người đều nói ta chỉ được mỗi cái mặt, còn lại thì chẳng ra sao cả!"
Trần Tiêu Tương: "..."
Cho nên ngươi đang kiêu ngạo cái gì?
Tiêu Trĩ Âm đọc hiểu sự im lặng trong mắt Trần Tiêu Tương, vội vàng bổ sung: "Ta cũng không phải là cái gì cũng không biết. Trong Lạc Hà Thôn, Tiểu Hà trấn, có bảy phần mười tiểu lang quân đều thích ta đó!"
Trần Tiêu Tương: "..."
Đã hiểu, biết tán trai, phải không?
Nàng sợ Tiêu Trĩ Âm lại nói ra những lời kinh thiên động địa, vội vàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, năm đó ta..."
Tiêu Trĩ Âm và Trần Tiêu Tương nói chuyện trên trời dưới đất, hai người tuổi tác tương đương, có rất nhiều chủ đề chung, cho nên rất nhanh đã trở thành bạn tốt, còn ước định sau khi bái nhập tông môn sẽ thường liên hệ.
Rất nhanh, trong điện bái sư rất nhiều tu sĩ lục tục đến, bọn họ đều là tu vi từ Hóa Thần kỳ trở lên, ở Thương Khung Đại Lục, Kim Đan kỳ trở lên có thể được gọi là "chân nhân", Hóa Thần kỳ trở lên có thể khai sơn thu đồ(*).
(*) Khai sơn thu đồ: “Mở núi thu đệ tử đầu tiên”, hay nói cách khác là thu nhận đệ tử đầu tiên khi lập môn phái hoặc bắt đầu truyền dạy đạo pháp.
Vân Tiêu Tông là một trong những đại tông môn số một số hai trên đại lục, tu sĩ Hóa Thần kỳ có mấy chục người, mỗi người đều có danh hiệu.
Ngồi ở vị trí chính giữa nhất, chính là Tông chủ Trương Hoa Sơn, dáng vẻ trung niên, nhìn rất từ bi và hòa ái.
Trong điện bái sư, Trương Hoa Sơn và mấy vị trưởng lão ngồi ở trên trò chuyện, Chúc Vũ Huyền phụ trách chủ trì lần kiểm tra thứ hai, mỗi khi đọc tên một người, người đó sẽ tiến lên kiểm tra lại linh căn, nếu linh căn xác nhận không sai, thì phải đối mặt với Vấn Tâm Thạch.
Vấn Tâm Thạch là một tảng đá lớn trong suốt thuần khiết, khi người ta đứng trước nó, nó sẽ biến sắc đỏ, vàng, cam, tím, xanh lục, xanh lam… Đậm nhạt không đồng đều.
Những màu sắc này lần lượt đại biểu cho những tâm tính khác nhau, cũng đại biểu cho những thiên phú khác nhau.
Đương nhiên, còn có màu đen, điều này có nghĩa là người này tâm tính ác độc, không thể bước vào tiên môn.