Không Cố Gắng Tu Tiên, Phải Về Nhà Kế Vị Ngai Vàng

Chương 10

Vì thế, chuyện này cứ như vậy mà định ra.

Tiêu Trĩ Âm đơn giản thu dọn hành lý, liền xuất phát với Chúc Vũ Huyền đi Vân Tiêu Tông cùng nhau.

Nàng ngồi lên tàu bay đi Vân Tiêu Tông, trên tàu bay ngoài nàng và Chúc Vũ Huyền, còn có hai thiếu niên và một thiếu nữ mà Chúc Vũ Huyền chọn.

Thiếu nữ lớn lên chỉ có thể xem là thanh tú, nhưng trên người mặc vàng đeo bạc, y sam cũng là chất liệu tốt, chắc là nữ lang của nhà phú quý nào đó, cho nên trong lời nói có chút ý tứ xem thường ba người còn lại.

Hai gã thiếu niên kia đều có chút thẹn thùng, còn có chút tự ti, dưới sự khoe khoang và kiêu ngạo của thiếu nữ, bọn họ ngay cả lời cũng không dám nói một câu, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu, cũng chỉ có Tiêu Trĩ Âm sẽ ngẫu nhiên phối hợp thiếu nữ một chút.

Thiếu nữ: "Nhà ta thường xuyên ăn vịt lưỡi chế biến bí mật, gϊếŧ trăm con vịt, cũng chỉ có thể cho ra một cái đĩa nho nhỏ..."

Tiêu Trĩ Âm: "A, đúng đúng đúng."

Thiếu nữ: "Khi tâm trạng ta không tốt thì sẽ đập đồ, lần trước đập một cái bình hoa ngự ban của tiền triều, cha ta nói gì cũng không quan trọng bằng việc làm ta vui vẻ."

Tiêu Trĩ Âm: "Ừ ừ ừ."

Thiếu nữ: "..."

Chúc Vũ Huyền ở không xa nghe, trong lòng thầm lắc đầu, tính cách thiếu nữ này quá mức kiêu căng, xem như tâm tính không tốt; hai gã thiếu niên kia bị người ta nói ba xạo đã bị chèn ép, cũng không thích hợp tu tiên.

Trong tu chân giới, cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích, chỉ cần tư chất không tốt, tâm tính không tốt, cũng không thể tu thành đại đạo.

Xem ra, ba người này cùng lắm cũng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.

Nhưng thật ra Tiêu Trĩ Âm cũng không tệ, không vì ngoại vật mà động, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất tốt rất tốt.

Rất nhanh, đoàn người liền tới Vân Tiêu Tông, trong mây mù tầng tầng lớp lớp, mấy chục ngọn núi cao lớn nguy nga sừng sững, tiên khí lượn lờ, trong lòng Tiêu Trĩ Âm tự nhiên sinh ra một loại tâm trạng kính sợ.

Ba người kia cũng không nói lời nào, đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, tàu bay vốn đi thẳng, lại đột nhiên rẽ một cái ở giữa đường, tránh ra một chỗ, Chúc Vũ Huyền giải thích: "Đó là nơi ở của Thái Thượng Lão Tổ Tần Kiếm Tôn, trong tông môn không người dám quấy rầy nàng."

Trong lòng Tiêu Trĩ Âm có chút nghi hoặc.

Tần Kiếm Tôn, Thái Thượng Lão Tổ... Trong sách dường như cũng không nhắc tới một người như vậy.

Nhưng nàng không nghĩ kỹ, bởi vì đoàn người đã tới đại điện bái sư của Vân Tiêu Tông.

Ngoài những người được đệ tử trong Vân Tiêu Tông ra ngoài chọn về, còn có người chủ động đến Vân Tiêu Tông bái sư, nhưng một phần này hầu hết đều là con cái trong nhà từng có tu giả, hoặc là thế gia tu chân.

Tiêu Trĩ Âm nhìn người chung quanh một vòng, tuổi lớn nhất cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, tuổi nhỏ nhất chỉ có ba bốn tuổi, hầu hết ăn mặc xinh đẹp, khí chất cao sang.

Nhưng nàng cũng không cảm thấy gì, chỉ là một đôi mắt đẹp quay tròn, quan sát mỗi người, sau đó trong lòng suy đoán và phân biệt bọn họ có thân phận gì.

Trong điện, một nữ lang lớn lên xinh đẹp đáng yêu chú ý tới Tiêu Trĩ Âm không hợp với xung quanh.

Người chung quanh tụm năm tụm ba kết thành nhóm, những người đi một mình hoặc là mặt đỏ bừng co rúm ở góc, hoặc là cao ngạo cô độc nhìn xuống mọi người, chỉ có tiểu cô nương này, rõ ràng ăn mặc giản dị, lại không sợ hãi một chút nào.

Nàng nghĩ nghĩ, chậm rãi đi qua, chọc chọc khuỷu tay Tiêu Trĩ Âm: "Ngươi không sợ sao?"

Tiêu Trĩ Âm lại hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại sau đó lắc đầu: "Ta không sợ."

Nữ lang mở to hai mắt nhìn: "Chúng ta tới bước này, cũng không phải là có thể bái sư, còn phải xem tâm tính. Nếu không được chọn, ngươi liền không thể bái nhập Vân Tiêu Tông!"

Tiêu Trĩ Âm mừng rỡ: "Còn có loại chuyện tốt này?!"