Hai người nghe vậy, đều trầm mặc.
Thật lâu sau, Tạ Sơ Liên mới nói: “Vị tiên tử này, cứ để chúng ta thương lượng một hai trước đã.”
Dừng một chút, nàng vẫy tay với Tiêu Trĩ Âm: “A Âm, muội qua đây.”
Tiêu Trĩ Âm không hiểu ra sao, đi theo Tạ Sơ Liên và Tiêu Thanh Huyền vào trong nhà.
Tạ Sơ Liên nhìn chằm chằm Tiêu Trĩ Âm thật lâu, mới dùng sắc mặt cổ quái mở miệng: “Cái chỗ rách nát như Vân Tiêu Tông đó có cái gì đáng xem chứ?”
Tiêu Trĩ Âm: “...?”
Nàng quá sợ hãi, cảm thấy A tỷ của mình kiêu căng quá rồi – Tỷ ấy chỉ là làm mấy trăm bàn yến hội thôi mà, sao lại kiêu căng rồi?!
Tiêu Thanh Huyền tiếp lời, vẻ mặt khó hiểu: “Đúng vậy, đó chẳng phải là một cái nhà giàu mới nổi thôi sao, để nó vào trong mắt làm cái gì?”
Tiêu Trĩ Âm: “...”
Nàng không quá muốn nói chuyện, vì vậy lấy ra chiêu bài qua loa lấy lệ mà mình đã thành thạo từ kiếp trước, gật gật đầu: “A đúng đúng đúng.”
Trong lòng nàng rất cạn lời, A tỷ kiêu căng rồi, A huynh điên rồi, lại có thể nói Vân Tiêu Tông có đủ ba ngàn năm lịch sử là "chỗ rách nát", "nhà giàu mới nổi", thật đúng là vô lý hết sức.
Tạ Sơ Liên và Tiêu Thanh Huyền nhiều năm qua hiếm khi thống nhất chiến tuyến, thấy vẻ qua loa không hề che giấu của Tiêu Trĩ Âm, một trái một phải ngồi xuống, bắt đầu tận tình khuyên bảo.
“A Âm, nghe A tỷ khuyên một câu, Vân Tiêu Tông không xứng với muội đâu!” Tạ Sơ Liên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muội muốn cái gì, chỉ cần nói với A tỷ, A tỷ cái gì cũng có thể làm ra cho muội, nào là long châu Đông Hải, nào là tuyết liên Tây Sơn…”
Tiêu Trĩ Âm bình tĩnh nhìn nàng: “A tỷ, muội muốn một lượng bạc.”
Tạ Sơ Liên thoáng cái như một con chim bị bóp cổ, nghẹn lời.
Nàng nhìn trái nhìn phải mà nói sang chuyện khác: “Còn có các loại vàng bạc châu báu…”
Tiêu Trĩ Âm bình tĩnh nhìn nàng như cũ: “A tỷ, muội chỉ muốn một lượng bạc.”
Tạ Sơ Liên: “...”
Nàng nên nói như thế nào? Nàng có thể nói như thế nào? Nàng thật sự giàu đến mức có thể sánh với một nước, nhưng với thân phận là Quỷ Vương, nàng phải cố gắng tránh tiếp xúc với tiền bạc của nhân gian, vì trên đó mang nhiều dương khí, gây bất lợi cho việc tu luyện!
Tạ Sơ Liên đành chịu thua.
Tiêu Thanh Huyền âm thầm lườm Tạ Sơ Liên một cái, thật là vô dụng!
Hắn nghĩ nghĩ, nặn ra một nụ cười: “A Âm, A tỷ của muội nói không sai, Vân Tiêu Tông không xứng với muội, ngày khác A huynh tìm cho muội một tông môn tốt hơn.”
Tiêu Trĩ Âm cạn lời: “Tốt hơn cũng chỉ có Trường Thanh Môn thôi.”
Dừng một chút, nàng có chút buồn bực nói: “Muội không muốn đi Trường Thanh Môn.”
Tiêu Thanh Huyền không cần nghĩ ngợi: “Trường Thanh Môn cũng tệ hại lắm! Như vậy đi, muội sau này cứ theo A huynh tu luyện, A huynh cam đoan để muội ba năm Kim Đan, năm năm Nguyên Anh!”
Tiêu Trĩ Âm: “...?”
Lòng nàng không chút gợn sóng, thậm chí còn có một chút muốn cười.
Sau đó nàng quả thật cũng cười, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nghếch nhìn Tiêu Thanh Huyền: “A huynh, hay là huynh đưa cho muội xem một quyển công pháp trước đi.”
Tiêu Thanh Huyền khựng lại.
Hắn dừng một chút, cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Còn về phi thăng, chỉ cần A Âm ra lệnh một tiếng...”
Tiêu Trĩ Âm vẫn đang cười: “A huynh, cho muội xem công pháp của huynh đi.”
Tiêu Thanh Huyền: “...”
Hắn thật sự bó tay rồi, hắn làm sao nói cho Tiêu Trĩ Âm, A huynh của muội là Yêu Vương, không có công pháp dùng cho nhân loại tu luyện chứ?
Tiêu Trĩ Âm nhìn nhìn vẻ mặt táo bón của Tạ Sơ Liên và Tiêu Thanh Huyền, bất đắc dĩ thở dài rồi vỗ vỗ vai hai người, giọng thấm thía nói: “A tỷ, A huynh, không phải muội nói đía các huynh tỷ gì đâu… Làm người thì nhất định phải làm đến nơi đến chốn. Ngẩng đầu nhìn sao trời không sao cả, nhưng đừng cố chấp đến mức cổ cứng ngắc.”
Tiêu Thanh Huyền, Tạ Sơ Liên: “...”