Tiêu Thanh Huyền, Tạ Sơ Liên đều không nói chuyện, Tạ Sơ Liên tai mắt nhiều nên đã sớm biết cuộc đối thoại kia của Tiêu Thanh Huyền và Tiêu Trĩ Âm rồi, cảm thấy không bao giờ được, dù sao công pháp của tu chân giới và công pháp của Quỷ Giới không tương đồng, nàng còn muốn truyền Quỷ Giới cho A Âm mà!
Tiêu Thanh Huyền bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, không đúng, nếu như A Âm đi Tiên môn rồi, vậy sao còn tu hành thuật pháp Yêu tộc được?
Vì thế hắn vội vàng sửa miệng: "Đúng, không thể."
Chúc Vũ Huyền: "..."
Chúc Vũ Huyền phụ trách chọn lựa hạt giống tốt nhiều năm như vậy, gần như chưa từng gặp qua trường hợp không muốn cho hài tử trong nhà đi tu chân, người nhà này... Bị gì vậy?
Tạ Sơ Liên mở miệng rồi, nàng gục đầu xuống, nhìn qua điềm đạm đáng yêu, trong giọng càng mang theo một tia nghẹn ngào: "Nhìn A tỷ ta đây sắp già đến nơi rồi, sao có thể bỏ mặc A Âm được chứ?”
Chúc Vũ Huyền đánh giá "A tỷ già" dung mạo xinh đẹp, nhìn qua cùng lắm mười tám mười chín tuổi, chỉ cảm thấy quỷ dị mà cạn lời rồi.
Tiêu Thanh Huyền cũng không nhanh không chậm mà bổ sung nói: "A Âm còn nhỏ, chúng ta muốn ở thêm vài năm với muội ấy."
Chúc Vũ Huyền: "..."
Tính tình nàng từ trước đến nay rất tốt, nếu như đổi người khác đến không chừng đã cảm thấy Tiêu gia không biết điều rồi, nhưng Chúc Vũ Huyền chỉ là bất đắc dĩ mà thở dài: "Cũng không phải lập gia đình, A Âm cũng có thể thường xuyên trở về xem xem. Hơn nữa, bản thân A Âm cũng nguyện ý bái nhập Tiên môn."
Tiêu Thanh Huyền và Tạ Sơ Liên đều nhìn về phía Tiêu Trĩ Âm, mặc dù cha mẹ không ở đây trong khoảng thời gian này, không có người có thể làm chủ, nhưng từ trước đến nay bọn họ đều tôn trọng ý kiến của hài tử, bởi vậy Tiêu Thanh Huyền và Tạ Sơ Liên cũng muốn nghe suy nghĩ của Tiêu Trĩ Âm.
Tiêu Trĩ Âm nhìn nhìn A tỷ "yếu đuối" và A huynh, lại nhìn nhìn nhà tranh nhỏ rách tung toé, cuối cùng hạ quyết tâm: "A tỷ, A huynh, ta muốn bái nhập Tiên môn, nhưng..."
Ba người còn lại ở đây đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Trĩ Âm, có chút khó hiểu trước sự thay đổi trong lời nói của nàng.
“... Nhưng muội chỉ muốn tu luyện mười năm, sau đó liền về nhà, tiếp tục ở cùng cha mẹ, huynh và tỷ.”
Tiêu Trĩ Âm cảm thấy mình thật đúng là một quỷ tài(*) – Mười năm đủ để nàng kiếm được rất nhiều tiền rồi. Nàng cũng không có chí hướng gì lớn lao, không muốn tu tiên, không muốn phi thăng, càng không muốn đối đầu với nam chính Nhϊếp Nghiêu, chỉ muốn cùng người nhà sống bình an vui vẻ cả đời, làm một con cá mặn nằm yên mặc kệ đời.
(*) "Quỷ tài" là từ chỉ người có tài năng kỳ lạ, khác thường, vượt xa người thường. Họ học nhanh, hiểu sâu, làm việc hiệu quả đến mức khiến người khác ngạc nhiên.
Tính toán trong đầu nàng kêu vang lách cách, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.
Tiêu Thanh Huyền và Tạ Sơ Liên đột nhiên cảm thấy sự tình có chút nghiêm túc.
A Âm là tiểu muội muội của bọn họ, tuy hiểu chuyện nhưng thực ra rất lười biếng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng. Nhưng trên con đường tu luyện này, làm sao có thể vẫn như vậy được chứ?
Không được, A Âm sau này còn phải kế thừa Quỷ Giới/Yêu Giới nữa đó!
Nhưng... Không thể đổi một chỗ khác sao? Vân Tiêu Tông đó có thể là nơi tốt đẹp gì chứ?
Tạ Sơ Liên vô cùng đau đớn, Tiêu Thanh Huyền trầm mặc không nói.
Chúc Vũ Huyền lại không mấy lo lắng, bởi vì chỉ cần trước tiên lừa... À không, đưa Tiêu Trĩ Âm vào tông môn, nàng có thể thể nghiệm được niềm vui của việc tu luyện.
Chúc Vũ Huyền nghĩ như vậy, trong lòng liền có tính toán, lập tức nói với Tiêu Thanh Huyền, Tạ Sơ Liên: “Hai vị không cần lo lắng, tạm không đề cập tới chuyện A Âm mười năm sau sẽ về nhà, nàng ngày thường rảnh rỗi cũng có thể trở về đến thăm các ngươi.”