Tiêu Thanh Huyền có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Trĩ Âm, hỏi: “A Âm muốn tu luyện?”
Tiêu Trĩ Âm trầm tư chốc lát, cảm thấy mình thật ra cũng không muốn lắm, dù sao nếu vào Vân Tiêu Tông, nghĩa là sẽ gặp phải nam chính Nhϊếp Nghiêu, nhưng trong nhà thật sự là quá nghèo rồi, đây là cách tốt nhất.
Chỉ là lý do này nàng cũng không tiện trực tiếp nói ra, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người nhà.
Vì thế nàng gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, muốn tu luyện, đến lúc đó vào tông môn, tất nhiên sẽ có không ít linh đan diệu dược, bệnh cũ của cha mẹ cũng có thể có biện pháp.”
Cha là cầm sư trên trấn, chẳng qua trong trấn nhỏ thôn nhỏ, tất cả mọi người đều bận lo kiếm cơm ăn áo mặc, ai còn chịu dùng nhiều tiền để nghe đàn?
Còn về mẹ, bà mở một quán trà nhỏ bên đường lớn nối giữa thôn và trấn, theo lý thuyết người đến người đi, việc buôn bán đáng lẽ không quá kém mới phải, nhưng mẹ từ trước đến nay mềm lòng, thường xuyên không thu tiền trà của người khác.
Hai người tuy đang độ tráng niên nhưng trên người đều có bệnh cũ, cũng khá nghiêm trọng đây cũng là một nguyên nhân Tiêu Trĩ Âm muốn bái nhập tông môn.
Tiêu Thanh Huyền nghe vậy, trong lòng thầm than.
Thân thể của cha mẹ, hắn cũng đã ngầm bắt mạch qua, đúng thật đây là loại bệnh phổ biến nhất ở người thường, vả lại hai người đều không có linh căn, thuốc của Tiên môn căn bản không có tác dụng gì, vẫn phải dựa vào tẩm bổ bằng thức ăn.
Nhưng hắn không nói thẳng, Tiêu Trĩ Âm từ nhỏ đã hiểu chuyện, tâm tính cứng cỏi, nếu như ngăn cản nàng, e rằng sẽ hoàn toàn ngược lại, vì thế hắn vỗ vỗ vai Tiêu Trĩ Âm: “Vậy thì, chúng ta mang theo Chúc tỷ tỷ về nhà thôi.”
Vừa vặn, Chúc Vũ Huyền cũng đã trở về từ bờ sông, nàng đứng ở xa xa, thấy Tiêu Trĩ Âm vẫy tay với nàng, nàng liền bước nhanh đi tới, nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Huyền: “Ngài là huynh trưởng của A Âm?”
Vị huynh trưởng này của A Âm, trông thật là đẹp nha.
Tiêu Thanh Huyền mỉm cười ôn hòa với Chúc Vũ Huyền, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Chúc tiên tử, đi thôi.”
Chúc Vũ Huyền hơi ngạc nhiên về khí chất của hắn, nhưng trên mặt không hiện, theo phía sau hắn, dắt tay Tiêu Trĩ Âm đi về phía nhà bọn họ.
Tiêu gia.
Chúc Vũ Huyền dắt Tiêu Trĩ Âm đứng ở cửa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mỹ nhân đang gọn gàng gϊếŧ heo trong sân.
Chỉ thấy Tạ Sơ Liên giơ tay chém xuống, con heo nặng mấy trăm cân kia ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, liền chết dưới cây dao mổ heo đó, Tạ Sơ Liên ngân nga bài hát, nhìn máu heo đầy đất, đột nhiên khẽ thở dài.
Nàng mắt cũng không ngẩng một cái, nói với Tiêu Thanh Huyền vừa bước vào sân: “Này ai đó, huynh mau chóng dọn dẹp máu heo một chút.”
Tiêu Thanh Huyền “hừ” một tiếng: “Tự mình không có tay à?”
Tạ Sơ Liên bỗng ngẩng đầu, ánh mắt bất thiện mà nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Huyền: “Cha mẹ trong khoảng thời gian này bận, không ở nhà, có phải huynh cho là không ai quản liền phách lối rồi hay không?”
Thấy rằng hai tỷ đệ lại muốn cãi nhau, Tiêu Trĩ Âm vội vàng hắng giọng để tỏ rõ sự tồn tại: “A tỷ, muội dẫn theo người trở về.”
Tạ Sơ Liên quả nhiên mặc kệ Tiêu Thanh Huyền, ánh mắt dịu dàng mà nhìn Tiêu Trĩ Âm và Chúc Vũ Huyền, tốc độ biến sắc mặt ngay cả ông trời cũng phải thốt lên “đỉnh thật”.
Chúc Vũ Huyền nhìn thoáng qua con heo chết kia, không biết vì sao đáy lòng phát lạnh, nàng căng da đầu nói với vị A tỷ bưu hãn này: "Là như thế này, hôm nay là hải tuyển của Vân Tiêu Tông, A Âm là Biến dị Lôi linh căn, chính là hạt giống tốt để tu tiên, chúng ta muốn cho A Âm bái nhập Vân Tiêu Tông..."
Nghe vậy, Tạ Sơ Liên vội vàng nói: "Không thể."
Tiêu Thanh Huyền gật đầu nói: "Có thể."
Chúc Vũ Huyền: "…"
Hai người liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương phát hiện một tia nghi hoặc, rất nhanh lại cùng tự nghiêng đầu.