Không Cố Gắng Tu Tiên, Phải Về Nhà Kế Vị Ngai Vàng

Chương 6

Tiêu Thanh Huyền đi vào khu rừng bên ngoài thôn Lạc Hà, ngẩng mắt rồi nhẹ giọng nói: "Ra đi."

Rất nhanh, một con Xích Hồ (cáo lông đỏ) chạy nhanh ra từ chỗ sâu trong rừng rậm, sau đó hóa thành hình người, miệng phun ra tiếng người: "Vương thượng, chúng ta đã tra được tin tức của Quỷ Vương."

Tiêu Thanh Huyền không chút để ý cười cười, cũng không cảm thấy bất ngờ với chuyện này: "Nàng ta vốn luôn xảo quyệt, nhưng rồi cũng có lúc sơ hở… Bản tọa đã trở về hơn một tháng rồi, chắc nàng ta cũng gần tới lúc lộ mặt.”

Xích Hồ không hé răng một lời. Yêu tộc, Quỷ tộc ở thời kỳ thượng cổ có oán thù, xét về nguyên nhân vẫn là vì ân oán cá nhân của hai người Quỷ vương, Yêu vương, chỉ là hai tộc đều xem Vương thượng của bọn họ là ý chí tối cao, cho nên người bên dưới cũng đều nhìn nhau không vừa mắt.

Thật lâu sau, Xích Hồ mới thật cẩn thận hỏi: "Vương thượng, có phải chúng ta sắp khai chiến với Quỷ tộc...?"

Tiêu Thanh Huyền có chút không nói nên lời mà nhìn hắn một cái: "Khai chiến cái gì mà khai chiến? Bản tọa bây giờ là một người yêu thích hòa bình, không thích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ."

Xích Hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nịnh nọt nói: "Vương thượng không hổ là Vương thượng, lòng mang thiên hạ thương sinh, Yêu tộc chúng ta nếu như không có ngài, không chừng đã sớm bị diệt rồi!"

Tiêu Thanh Huyền không để ý đến hắn, chỉ là vẫn tự mình trầm tư.

Xích Hồ lải nhải không ngừng nói một đống lớn, đúng lúc phát hiện ra sự trầm mặc của Vương thượng nhà mình: "Có phải tâm trạng Vương thượng không tốt? Thuộc hạ nguyện vì Vương thượng giải tỏa ưu phiền!"

Tiêu Thanh Huyền phục hồi tinh thần lại rồi gật gật đầu: "Được, lát nữa ngươi vào trong núi đào mấy củ nhân sâm, linh chi gì gì đó, ném ở trên con đường phải đi qua mỗi ngày của muội muội ta, ắt phải bảo đảm bị muội ấy nhặt đi! Không cần nhiều lắm, có thể bán được mười mấy lượng bạc là tốt rồi."

Xích Hồ: "...?"

Hắn rất muốn biết rốt cuộc bây giờ Vương thượng đang sống cuộc sống nghèo khổ gì, nhưng ham muốn sống sót thúc đẩy hắn im lặng, cũng là do ham muốn sống sót thúc đẩy hắn chạy vào trong núi rừng thật nhanh.

Tiêu Thanh Huyền hài lòng nhìn bóng lưng đi xa của hắn, sau đó chắp tay sau lưng rồi chậm rì rì đi về phía nhà.

Tiêu Trĩ Âm mang theo Chúc Vũ Huyền về tới thôn Lạc Hà, vừa khéo liền gặp phải Tiêu Thanh Huyền đi ra từ trong rừng cây.

Ánh mắt nàng sáng lên, cất cao giọng hô: "A huynh!"

Chúc Vũ Huyền thấy huynh muội người ta gặp nhau, cũng không tiện ở một bên nghe hai người nói chuyện, liền đi tới bờ sông cách đó không xa.

Tiêu Thanh Huyền cười đi tới rồi sờ sờ đầu của Tiêu Trĩ Âm, giọng ôn hòa nói: "A Âm đây là đi đâu vậy? Trễ như vậy mới trở về."

Tiêu Trĩ Âm: "Trấn Tiểu Hà hôm nay có tổng tuyển cử của Tiên môn đó! Nên muội đi thử xem, Chúc tỷ tỷ nói muội là Biến dị Lôi linh căn, là hạt giống tốt để tu tiên... Tỷ ấy muốn đến gặp các huynh, thương lượng về chuyện của muội với các huynh."

Tiêu Thanh Huyền nhìn thoáng qua bờ sông, chỉ thấy "Chúc tỷ tỷ" kia đang quỳ rạp trên mặt đất xem cá trong sông, còn bị con cá nhảy dựng lên dùng cái đuôi vỗ vào mặt một cái.

Tiêu Thanh Huyền: "..."

Trông có vẻ không được thông minh cho lắm nhỉ.