Không Cố Gắng Tu Tiên, Phải Về Nhà Kế Vị Ngai Vàng

Chương 5

Tư chất như vậy, cho dù là ở đại tông Trường Thanh Môn thiên hạ đệ nhất cũng được các đại lão tranh nhau muốn!

Vân Tiêu Tông bọn họ hiện giờ suy yếu, cũng không thể bỏ qua hạt giống tốt như vậy!

Nghĩ như vậy, nữ tu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lấy ra một khối lệnh bài bên hông, dùng thần thức liên lạc với trưởng lão trong môn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi khom lưng rồi đưa cho Tiêu Trĩ Âm một viên kẹo: "Tiểu muội muội, ta tên là Chúc Vũ Huyền, có thể mang ta đi tìm người nhà của muội hay không?"

Tiêu Trĩ Âm vừa định hỏi "Vì sao", lại đột nhiên lấy lại tinh thần, như bị sét đánh.

Thương Khung Đại Lục, Tiêu Trĩ Âm, Vân Tiêu Tông, tảng đá đen thật lớn, Chúc Vũ Huyền...

Đây chẳng phải là một quyển tiểu thuyết tu tiên nam tần cổ đại mà nàng vừa xem xong trước khi gặp tai nạn xe cộ ở kiếp trước sao?!

Nam chính tiểu thuyết Nhϊếp Nghiêu là một người xuyên không, từ thế giới khác đến Thương Khung Đại Lục, một đường vả mặt những kẻ xem thường hắn, thu ít nhất ba trăm mỹ nữ tỷ tỷ vào hậu cung, trong sách miêu tả nhiều nhất về hắn chính là "cười tà mị", "thản nhiên nói".

Mà nàng, Tiêu Trĩ Âm, là một nhân vật lót đường, ngay từ đầu ỷ vào bản thân tu vi cao, tư chất tốt nên rất là chướng mắt nam chính yếu đuối, liên tục bắt nạt, hãm hại hắn, cuối cùng bị nam chính lật ngược tình thế vả mặt rồi nghiền xương thành tro, ngay cả chút vụn xương cũng không còn sót lại!

Chúc Vũ Huyền trước mặt còn là một người trong hậu cung của Nhϊếp Nghiêu, chiếm đất diễn rất nhiều, là tri kỷ "biết lắng nghe dịu dàng" nhất của Nhϊếp Nghiêu...

Ký ức bị chôn sâu đột nhiên hiện về, tim Tiêu Trĩ Âm đập như trống dồn, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà quên mất nên nói cái gì.

Chúc Vũ Huyền thấy Tiêu Trĩ Âm có chút ngây người, cũng không nghĩ nhiều, đoán rằng tiểu muội muội trước mặt hẳn là có chút e lệ, sợ hãi, vì thế dịu giọng xuống rồi ôn hòa hỏi lại lần nữa: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ muốn gặp người nhà của muội, có thể chứ?"

Tiêu Trĩ Âm rất muốn nói không thể, nhưng đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu của Chúc Vũ Huyền lại đang nhìn nàng chăm chú mà dịu dàng, lại nghĩ đến tình cảnh nghèo khó trong nhà, nàng do dự thật lâu rồi vẫn gật đầu: "Được."

Chủ yếu là vì không tìm được cách kiếm tiền nữa, trong nhà sắp nghèo đến mức không có gì ăn rồi.

Chúc Vũ Huyền âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, gọi đồng bạn đang nghỉ ngơi gần đó tới tiếp tục chủ trì tuyển chọn, sau đó liền để Tiêu Trĩ Âm dẫn đường về nhà.