Năm lớp 8, lúc bị chủ nợ của bố truy đuổi, có lần Tần Liệt bị người ta đập đầu đến da rách toạc máu, anh cũng chẳng hề kêu đau.
Vì dù có kêu, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng lúc này đây, nghe giọng nói cẩn trọng, dịu dàng ấy, trong tim anh như có một luồng nước ấm trào qua, vừa đau lại vừa khiến anh đâm đầu không muốn né tránh.
Anh không hiểu sao bản thân lại như thế. Chỉ biết lý trí của mình đang từng chút, từng chút bị nhấn chìm.
Dụ Khuynh, buông ra đi.
Anh thật sự…
Không chịu nổi nữa rồi.
Xin em, đừng ép anh.
Nhưng cô gái ấy đâu biết rằng, người cô đang dịu dàng cầm tay lại nguy hiểm đến nhường nào. Cô vẫn nhẹ nhàng ôm lấy tay anh, cẩn thận đến đáng yêu.
Thậm chí, trước bao ánh mắt sững sờ của mọi người, cô còn gọi phục vụ mang hộp y tế đến, rồi đích thân dẫn Tần Liệt về phòng để băng bó vết thương.
Tần Liệt không hề phản kháng, như thể đã buông xuôi, dựa người vào ghế sofa. Anh nhắm mắt lại, mặc cho cô gái kia cẩn thận chăm sóc mình. Trong lòng anh là từng đợt sóng ngầm cuộn trào dữ dội.
Chỉ lần này thôi, anh tự nhủ.
Sau hôm nay, sẽ không bao giờ lại gần cô nữa.
Khi Dụ Khuynh đang bôi thuốc cho Tần Liệt, Giang Niên Niên thấp giọng hỏi:
“A Khuynh, cậu không sao chứ?”
Là bạn thân của Dụ Khuynh, Giang Niên Niên đương nhiên biết ơn Tần Liệt, nhưng người cô lo lắng nhất vẫn là bạn mình. Nhận được cuộc gọi của Dụ Khuynh lúc đó, cô gần như sợ chết khϊếp. Đến khi thấy một đám người bị đánh nằm la liệt dưới đất thì chỉ biết hối hận vì đã không đi cùng Dụ Khuynh vào nhà vệ sinh.
May mà có Tần Liệt. Nếu không thì…
Cô sẽ dằn vặt cả đời.
Mắt Dụ Khuynh vẫn còn đỏ, giọng nói run rẩy yếu ớt: “Tớ không sao.”
Mọi người trong phòng đều là sinh viên đại học, chưa từng trải qua sóng gió gì, giờ gặp tình huống này, ai nấy đều ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi cảnh sát đến.
Không ai dám lại gần Tần Liệt — người đang ngồi đó với khuôn mặt lạnh tanh và bàn tay vẫn còn vết máu. Họ chỉ thỉnh thoảng hỏi han Dụ Khuynh vài câu.
Dụ Khuynh đi vào nhà vệ sinh ban đầu là vì Hứa Hạo. Giờ đây, Hứa Hạo nhìn sang thiếu niên mang ánh mắt hung tợn cùng cô gái xinh đẹp dịu dàng ân cần, trong lòng vừa hối hận, vừa bất mãn, khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo.
Cuối cùng, cảnh sát cũng đến và đưa mấy người liên quan về lấy lời khai. Giang Niên Niên muốn đi cùng Dụ Khuynh nhưng bị cô từ chối: “Tớ gọi cho anh trai rồi, lát nữa anh ấy đến đón tớ. Tối nay tớ sẽ về nhà, cậu về ký túc xá với mọi người đi, đừng mạo hiểm đi đêm nữa.”
Thấy Dụ Khuynh kiên quyết, Giang Niên Niên đành từ bỏ.
Dương Lập cũng lo lắng hỏi Tần Liệt có cần mình đi cùng không, nhưng anh chỉ lắc đầu từ chối.
Cuối cùng, người đến đồn cảnh sát chỉ còn lại Tần Liệt, Dụ Khuynh và mấy cậu ấm bị đánh.
Ở đồn, đám thiếu gia nhà giàu vẫn lớn tiếng dọa nạt, nói sẽ khiến hai người biến khỏi thành phố A.
Tần Liệt chỉ hờ hững nâng mí mắt nhìn họ một cái, Vương thiếu vốn đang định mở miệng tiếp tục hăm dọa liền nhớ lại khoảnh khắc bị Tần Liệt đánh đến nỗi không phản kháng nổi, lập tức nghẹn họng, cứng đờ tại chỗ.
Cảnh tượng lúc ấy… thật sự vừa sượng trân, vừa buồn cười.