Hắc Nguyệt Quang Bệnh Kiều Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ

Thế giới 1: Thiên tài máy tính nợ nần chồng chất - Chương 18: Áp đảo

Trong hành lang vang lên tiếng la hét, tiếng rêи ɾỉ liên tiếp. Có vài khách trong phòng hát bên cạnh nghe động, ló đầu ra xem nhưng vừa thấy cảnh tượng máu me đầy hành lang thì liền hoảng hốt rút đầu lại.

Đây không còn là “đánh nhau” nữa — mà là một mình Tần Liệt đè cả đám người ra, đánh đến khi không ai còn sức chống trả.

Vương thiếu bị hành động tàn nhẫn của anh làm cho hoảng sợ. Nhìn vào đôi mắt lạnh như băng, đầy sát khí của Tần Liệt, có lúc gã thậm chí nghĩ tên này thật sự sẽ gϊếŧ mình.

Gã hoàn toàn sụp đổ, mọi ngạo mạn và tà ý vừa rồi bay biến sạch sẽ, hoảng loạn kêu gào: “Cứu mạng! Có người điên đánh người! Gϊếŧ người rồi...!”

Khi mấy người trong câu lạc bộ piano chạy đến, Tần Liệt đã đánh gục toàn bộ đám người kia, lúc này đang đè Vương thiếu xuống đất, nắm chặt cổ áo, đấm từng cú từng cú như muốn dập mặt hắn.

Vương thiếu bị đánh đến không thể lên tiếng, đôi mắt trợn trừng đầy sợ hãi.

“Mau dừng lại! Đã gọi cảnh sát rồi!”

Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuống cuồng ngăn cản. Dương Lập, Giang Niên Niên và Hứa Hạo thì hốt hoảng tìm kiếm bóng dáng Dụ Khuynh.

Cuối cùng, Tần Liệt cũng dừng lại.

Anh nhìn bàn tay dính đầy máu của mình rồi liếc Vương thiếu đang nằm bất động, không buồn để ý đến ánh mắt sợ hãi xung quanh. Anh cúi sát tai gã, lạnh lùng rít lên: “Mày nên cảm thấy may mắn… vì mày chưa kịp chạm vào cô ấy.”

Vương thiếu hoàn toàn chết lặng, mặt mũi tèm lem nước mắt và nước mũi.

Tần Liệt như cũng cảm thấy gã bẩn đến mức không muốn nhìn tiếp, bèn quay mặt đi, né tránh tầm mắt của mọi người.

Dương Lập là người đầu tiên lên tiếng: “Tần Liệt? Sao lại là cậu?”

Tần Liệt vẫn đang cau mày, toàn thân toát ra sát khí, không hề che giấu. Nghe tiếng gọi, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến người khác nghẹt thở. Dương Lập suýt nữa không dám tin vào mắt mình.

Cuối cùng, Tần Liệt chủ động khẽ gật đầu với cậu một cái.

Dụ Khuynh tất nhiên biết nam chính sẽ không sao. Sau khi gọi điện báo cảnh sát và tìm bạn đến hỗ trợ, cô thong thả ở lại nhà vệ sinh đùa giỡn với Cá Voi Nhỏ một lúc. Đợi đến khi nghe bên ngoài đã ổn, cô mới bước ra.

Khi bước ra ngoài, gương mặt cô đã hóa thành vẻ hoảng loạn còn chưa hoàn hồn. Cô lập tức bước đến kéo tay Tần Liệt, chắn trước mặt anh, nhìn những người xung quanh đang mang theo ánh mắt đề phòng mà cất tiếng giải thích: “Vừa rồi là bạn học Tần Liệt đã cứu chị.”

Tần Liệt bị cô kéo tay, hơi sững người, nhưng lại không hề giật ra.

Dụ Khuynh quay đầu lại, trong mắt đã ngập ngụa hơi nước, khuôn mặt đầy vẻ đau lòng và áy náy: “Lúc nãy chị sợ quá nên không dám ra, khiến em phải chịu khổ, chị xin lỗi… em không bị thương chứ?”

Thấy Tần Liệt khẽ lắc đầu, cô cúi xuống nắm lấy bàn tay anh, nhìn thấy những vết trầy xước do đánh nhau để lại liền khẽ thốt lên: “Em bị chảy máu rồi… chắc là đau lắm, phải không?”

Từ góc của Tần Liệt không thể nhìn thấy vẻ mặt của Dụ Khuynh, anh chỉ nghe giọng cô hơi nghèn nghẹn, bàn tay đang cầm tay anh cũng run nhè nhẹ, như thể đau lòng đến mức không chịu nổi.