Không ngờ, cái tên được gọi là "Vương thiếu" kia lại đưa tay ra định kéo cô lại: “Đừng đi vội mà em, uống với anh một ly đi, anh tặng em túi hiệu mấy chục vạn nhé!”
Dụ Khuynh sợ đến mức toàn thân run lên, vội vàng tránh né: “Tôi không cần tiền của anh, làm ơn buông tôi ra.”
Cô gái xinh đẹp, sạch sẽ ấy, đôi mắt đỏ hoe vì hoảng sợ, giọng nói cũng run rẩy.
Vương thiếu hơi ngẩn người, nhưng chính vì thế lại càng không muốn để cô đi, giọng nói dịu xuống đôi chút: “Đừng sợ mà, anh chỉ muốn—”
Gã chưa kịp nói hết câu thì một thiếu niên bất ngờ lao ra từ bóng tối, động tác nhanh như sói, mạnh mẽ giáng một cú đấm thẳng vào mặt Vương thiếu.
“A a a a a a a!”
Vương thiếu bị đấm ngã lăn ra đất, ngây người một giây rồi hét lên như bị chọc tiết.
Mấy tên đàn em của hắn bị tiếng hét làm bừng tỉnh, lập tức trừng mắt giận dữ nhìn chằm chằm thiếu niên vừa xuất hiện.
Vương thiếu cảm thấy như răng mình sắp rụng, ôm miệng đứng dậy, chửi rủa om sòm: “Thằng oắt con ở đâu chui ra vậy hả?!”
Thiếu niên ấy cao lớn, điển trai nhưng vẻ mặt u ám đầy sát khí. Anh xoay nhẹ cổ tay, lùi lại một bước, chắn Dụ Khuynh đang sợ hãi phía sau lưng.
Anh quay lưng về phía Dụ Khuynh, nên cô không thấy được khuôn mặt lạnh lùng đến mức gần như đóng băng của anh, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, nghiêng đầu dặn: “Vào nhà vệ sinh, gọi cảnh sát, gọi cả bạn chị tới.”
Nghe vậy, Vương thiếu như phát điên: “Đừng hòng chạy thoát! Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Tao sẽ cho mày biết thế nào là tự chuốc lấy nhục!”
“Tần Liệt...”
Nghe thấy tiếng gọi lo lắng của cô gái phía sau, Tần Liệt không quay đầu lại, nhưng giọng nói đã dịu đi đôi chút: “Không sao đâu, cứ đi đi.”
Dụ Khuynh biết nếu kéo dài sẽ càng nguy hiểm hơn, lập tức quay người chạy về phía phòng hát, vội vàng gọi cho bạn bè báo cảnh sát.
Vương thiếu và đám đàn em định ngăn cô lại, nhưng chưa kịp bước tới, thiếu niên mặc đồ đen đã đá một cú trời giáng.
Ra tay tàn nhẫn, lực đạo cực mạnh, vừa nhìn là biết không phải người dễ động vào.
Dụ Khuynh vừa đi khỏi, Tần Liệt liền nhớ lại những lời tục tĩu và thô bỉ mà đám người kia vừa nói.
Cơn bực bội trong anh bùng phát hoàn toàn, anh chỉ muốn đánh cho đám khốn kiếp này sống không bằng chết.
Người mà đến chạm tay anh còn không dám…
Vậy mà bọn chúng lại dám...
Đám con nhà giàu như Vương thiếu từ trước đến nay chưa từng gặp phải loại người “không sợ chết” như vậy. Cứ nghĩ mình đông người, mỗi người đấm một cái cũng đủ khiến đối phương gục.
Không ngờ khi ra tay thật thì hoàn toàn bị áp đảo.
Từ sau khi mẹ mất, Tần Liệt phải tránh né người cha nghiện cờ bạc đánh đập, sau đó suýt bị chủ nợ đánh chết. May mà anh đạt được thỏa thuận trả nợ theo kỳ hạn. Trong suốt thời gian đó, anh vừa làm thêm ở quán net, vừa học cách tự vệ, không ít lần phải ứng phó với các vụ ẩu đả tập thể.
Một người như anh, lớn lên trong bùn lầy, sớm đã luyện được bản năng của một con sói – cả sự nhạy bén lẫn lối đánh hiểm ác.
Làm sao để đánh đau nhất nhưng không để đối phương chết hoặc tàn tật – Tần Liệt nắm rõ như lòng bàn tay.
Giờ thì Dụ Khuynh cũng đã rời đi, không còn điều gì vướng bận. Tần Liệt ra tay càng mạnh mẽ, càng dứt khoát.