Trước ánh mắt chăm chú của bao người, Dụ Khuynh đứng dậy, gương mặt vừa lúng túng vừa mang theo chút áy náy: “Xin lỗi em nhé, Hứa Hạo, chị đã có người mình thích rồi.”
Dương Lập đứng ngẩn ra, thầm nghĩ.
Đúng là chị Dụ Khuynh — ngay cả khi từ chối người khác cũng vẫn nhẹ nhàng đến thế.
Cả phòng ngỡ ngàng, nhưng mối quan tâm của mọi người lại khác hẳn với “fan boy” Dương Lập. Ai cũng biết Dụ Khuynh hiện vẫn độc thân, nhưng không ai ngờ cô lại nói mình có người trong lòng.
Dù gì Dụ Khuynh cũng là người có nhan sắc nổi bật, tính cách dịu dàng, gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng bậc nhất trường này.
Thật khó tưởng tượng cô lại yêu một người mà không thể ở bên cạnh người đó.
Dụ Khuynh không muốn thấy Hứa Hạo bị bối rối, khẽ nói một câu: “Xin lỗi nhé, tôi đi vệ sinh một lát.”
Ngoài hành lang, Tần Liệt đang bê khay rượu, nấp sau cây cột. Anh nhìn theo bóng lưng Dụ Khuynh rời đi trong vội vã, trong đầu cứ vang vọng mãi câu "Tôi đã có người mình thích" mà cô vừa nói, vẻ mặt dần trở nên u ám, khó đoán.
Đợi Dụ Khuynh đi khỏi, Tần Liệt mới mang rượu vào phòng. Không khí bên trong đang khá ngượng ngập, thấy đồ uống được mang đến, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giang Niên Niên cười, cố làm dịu tình hình: “Nào nào, uống tí đi. Đừng buồn nữa nhé đàn em, người bị chị Dụ Khuynh từ chối chắc phải xếp hàng vòng quanh Đại học A ấy. Không được thì tụi mình đi tìm mấy chị gái xinh khác ha~”
Hứa Hạo nhận ly rượu, cười gượng, không nói gì thêm.
Tần Liệt đeo khẩu trang, hơn nữa mọi sự chú ý lúc này đều dồn vào Hứa Hạo nên cả Dương Lập và Giang Niên Niên đều không nhận ra anh. Sau khi đặt rượu xuống, anh liền rời khỏi phòng hát.
Chỉ cách nhau một cánh cửa.
Bên trong náo nhiệt phồn hoa, người người hăng say bày tỏ tình cảm, mồ hôi rơi xen lẫn tiếng cười.
Bên ngoài, chàng trai cao lớn điển trai mặt mày u ám, vẻ già dặn và lạnh lùng không hợp với tuổi tác. Anh siết chặt nắm đấm.
Đừng gây chuyện, anh tự nhủ.
Cô không phải người anh nên quan tâm.
…
Trong nhà vệ sinh không có ai, Dụ Khuynh soi gương sửa lại lớp trang điểm, sau khi ước lượng thời gian, cô gửi một tin nhắn nặc danh: “Dẫn mấy người đó đến trước cửa nhà vệ sinh số một.”
Cá Voi Nhỏ lấp ló bên vai cô tò mò hỏi: [Là ai vậy?]
Dụ Khuynh khẽ mím môi, đôi môi xinh đẹp cong lên thành một nụ cười thờ ơ: “Tiến triển chậm quá, phải mượn vài vai phụ đẩy nhanh kịch bản thôi.”
Cá Voi Nhỏ không hề thấy có gì bất ổn ở cô chủ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng của mình, mà còn hết sức tán thưởng: [Khuynh Khuynh giỏi nhất!]
Quả nhiên, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Dụ Khuynh liền chạm mặt một nhóm cậu ấm trông có vẻ đã ngà ngà say.
Người dẫn đầu vừa thấy cô gái xinh đẹp đi lẻ loi liền sững người – trong đời hắn chưa từng gặp ai trong sáng đến vậy, sắc đẹp không hề thua kém bất kỳ minh tinh nào: “Em gái đi một mình à? Có muốn đi uống với bọn anh một chút không?”
Trong lòng Dụ Khuynh đang thầm đếm ngược, chờ Tần Liệt xuất hiện, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bối rối, hơi cúi đầu, dè dặt nói: “Không đâu ạ, bạn tôi đang đợi bên trong, cảm ơn các anh.”
Những kẻ đó vốn quen thói cậy quyền, lại gặp được một cô gái xinh đẹp thanh thuần như thế, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Nhìn sắc mặt Dụ Khuynh có vẻ tái đi vì căng thẳng, một tên cười cợt: “Vương thiếu, cô em này đúng là cực phẩm đấy, thử xem chắc ngon phải biết.”
Dụ Khuynh chưa từng nghe ai nói chuyện thô lỗ đến vậy, bàn tay siết chặt lại, nhưng cô không muốn đôi co, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.