Việc sinh viên ngành Công nghệ Thông tin bị đùa là “chuyên gia sửa máy tính” vốn chỉ là trò trêu chọc quen thuộc mỗi dịp Tết đến, nhưng Dương Lập vẫn rất nghiêm túc đáp lại: “Không thành vấn đề đâu chị, tuy em chỉ mới là ‘tay mơ’, nhưng em có một người bạn cùng phòng tên là Tần Liệt, cậu ấy là thủ khoa đầu vào của khoa tụi em, siêu giỏi luôn. Hồi trước còn sửa máy tính cho tiệm net, cái gì cậu ấy cũng biết!”
Dụ Khuynh gật đầu, rồi chủ động quét mã kết bạn với Dương Lập qua WeChat. Dương Lập lập tức sững người vì bất ngờ.
Trên diễn đàn trường có không ít bài viết nói rằng Dụ Khuynh không bao giờ tùy tiện chia sẻ thông tin cá nhân. Cậu không ngờ mình lại may mắn được kết bạn với cô thật.
Ngay khi Dụ Khuynh và Dương Lập đang trò chuyện rất vui vẻ, không khí trong phòng hát cũng dần trở nên sôi động hơn. Mọi người gọi thêm nhiều đồ uống. Hứa Hạo – người đã để ý Dụ Khuynh từ đầu – nhìn thấy cô lại trò chuyện nhiệt tình với một cậu trai trông có vẻ ngô nghê, còn chủ động kết bạn WeChat nữa, liền cảm thấy khó chịu.
Cậu ta cầm điện thoại bước tới, cười tươi rói: “Chị Dụ Khuynh, em cũng học ngành Vật lý Thiên văn giống chị. Không biết em có thể kết bạn WeChat với chị được không? Sau này nếu có gì thắc mắc còn được hỏi chị.”
“Ánh trăng sáng” thì đâu thể dễ dãi kết bạn với người lạ.
Màn hình điện thoại Dụ Khuynh lúc này vẫn đang dừng ở giao diện quét mã của Dương Lập. Cô trông như muốn từ chối nhưng lại thấy ngại, lúng túng đứng ngẩn ra đó.
Dương Lập nhanh chóng đứng chắn phía trước, thay cô lên tiếng: “Chị Dụ Khuynh không kết bạn với người lạ đâu.”
Đây là lần đầu tiên Dương Lập làm chuyện này. Dù gì mọi người đều là thành viên cùng một câu lạc bộ, không tiện tạo không khí căng thẳng, nên cậu cười gượng, giơ mã QR của mình ra: “Hay là… cậu kết bạn với tôi nhé? Tôi học Công nghệ Thông tin, có thể giúp cậu sửa máy tính.”
Hứa Hạo chẳng thiếu gì máy tính để cần người sửa. Cậu ta vốn đã bực vì Dụ Khuynh không chịu quét mã của mình, giờ nhìn thấy Dương Lập cứ dở dở ngơ ngơ lại xen vào, bèn trừng mắt nhìn cậu một cái rồi hậm hực quay về chỗ ngồi, không thèm quét mã.
Dụ Khuynh hơi ngại lên tiếng: “Cảm ơn em nhé, Dương Lập.”
Dương Lập luôn coi Dụ Khuynh như nữ thần, nghe vậy liền vội xua tay: “Không có gì đâu ạ!”
Tiếp đó, Hứa Hạo bước lên hát một bài. Cậu ta vốn có ngoại hình sáng sủa, tràn đầy năng lượng, ánh mắt lại cứ nhìn về phía Dụ Khuynh.
Nhớ lại mấy ngày trước, Hứa Hạo còn từng công khai tặng hoa cho cô, ai nấy trong phòng đều bắt đầu hò hét cổ vũ.
Dụ Khuynh lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành, đang định đứng dậy đi vệ sinh, thì vừa nhúc nhích, Hứa Hạo đã bất ngờ lấy từ sau lưng ra một đóa hồng.
“Chị Dụ Khuynh, em là Hứa Hạo, học ngành Vật lý Thiên văn. Chị luôn là động lực để em cố gắng. Vì chị, em mới quyết tâm thi đậu vào Đại học A. Giờ có cơ hội trở thành bạn học, em muốn xin chị một cơ hội được theo đuổi chị.”
Bầu không khí trong phòng hát dâng lên cực điểm, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dụ Khuynh.
Dương Lập đứng bên cạnh đã hoàn toàn hoang mang. Cậu biết rõ Dụ Khuynh không có tình cảm với Hứa Hạo, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời ra sao.