Mỗi lần xem xong, tâm trạng anh lại càng trở nên bực bội, tỏa ra khí chất xa cách đến mức chẳng ai dám đến gần. Nhưng từ hành động không thể kiềm chế được của Tần Liệt – cứ rảnh là lại bật video lên xem – Cá Voi Nhỏ vẫn nhận ra, thật ra anh rất quan tâm.
Ở bên cạnh Tần Liệt suốt cả ngày, Cá Voi Nhỏ thậm chí đã thuộc làu từng khung hình trong video ấy. Nhưng Tần Liệt vẫn cứ xem đi xem lại không biết chán, cuộc sống của anh ngoài làm thêm và đi học ra thì dường như chẳng có điều gì khiến anh hứng thú nữa.
Chán đến mức… Cá Voi Nhỏ phải vội vàng “chạy trốn” về lại bên Dụ Khuynh.
Nghe xong, Dụ Khuynh chỉ biết dở khóc dở cười.
Tần Liệt muốn giữ lý trí, biết rõ Dụ Khuynh không phải là người mà mình nên mơ tưởng đến. Vì vậy anh thà kìm nén khát khao, lặng lẽ xem đi xem lại đoạn video kia, chứ không dám thật sự tiếp cận cô ngoài đời.
Một kẻ đáng thương khiến người ta không khỏi xót xa.
Khóe môi Dụ Khuynh vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, thờ ơ.
Chỉ tiếc rằng Tần Liệt không biết, đối với kiểu người cố chấp như anh, càng kìm nén thì tình cảm sẽ ngày càng dữ dội, càng ép chặt thì lại càng dễ vỡ òa.
Huống chi, người anh gặp không phải là đóa hồng thuần khiết thực sự — mà là Dụ Khuynh, người luôn muốn kéo anh chìm sâu xuống vũng lầy cùng mình.
Cá Voi Nhỏ vẫn đang nằm trên vai Dụ Khuynh, vô tư cười nhạo nam chính. Nếu lúc đó nó ngẩng đầu lên, hẳn sẽ thấy vẻ mặt Dụ Khuynh chẳng hề dịu dàng chút nào, mà thay vào đó là một nụ cười tàn nhẫn, pha lẫn thích thú lạnh lẽo.
Khi đến club, Dụ Khuynh phát hiện ngoài Giang Niên Niên, còn có vài người quen khác.
Cậu đàn em đưa hoa - Hứa Hạo, và…
Một trong những bạn cùng phòng của Tần Liệt - Dương Lập?
Dụ Khuynh khẽ nhướn mày hứng thú, rồi trông thấy chàng trai trẻ từng là người đầu tiên đi theo Tần Liệt khởi nghiệp, về sau cũng trở thành một trong những nhân vật quyền lực bậc nhất thương trường đang nở nụ cười bước về phía mình.
Trong nụ cười ấy còn mang theo chút rụt rè và ngại ngùng: “Chào chị, em là Dương Lập, học khoa Công nghệ Thông tin. Trước đây mình từng gặp nhau rồi, chị còn nhớ không ạ?”
Dụ Khuynh luôn giữ hình tượng "ánh trăng sáng" dịu dàng và ôn hòa trước mặt người ngoài, nghe vậy liền mỉm cười, lộ vẻ hơi ngờ vực đúng mực: “Em nói vậy... chị xin lỗi nhé, là khi nào nhỉ? Chị không nhớ rõ lắm.”
Dương Lập có chút thất vọng: “Là ba năm trước, trong một cuộc thi piano. Khi đó em hồi hộp quá nên làm rơi bản nhạc, chị đã đưa bản của chị cho em.”
Lúc đó, cậu vô cùng hoảng sợ, sợ làm ảnh hưởng đến phần thi của Dụ Khuynh nên còn ngần ngại không dám nhận. Mãi về sau mới biết, bản nhạc đó Dụ Khuynh đã luyện đến thuộc lòng từ lâu.
Dụ Khuynh thật ra không hề nhớ chuyện này, nhưng vẫn ra vẻ ngỡ ngàng như vừa nhớ ra:
“À… em là cậu em năm ấy à? Chị nhớ rồi. Em còn được giải đúng không?”
Dương Lập vui vẻ gật đầu: “Chỉ được giải ba thôi ạ. Nhưng cũng may có chị giúp, nếu không chắc em còn không dám thi tiếp.”
Dụ Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao đâu, giúp được em chị cũng thấy vui mà.”
Thấy Dương Lập vẫn còn có chút ngượng ngùng, ánh mắt Dụ Khuynh thoáng lóe lên, rồi cô giả vờ như vô tình nói: “Khoa Công nghệ Thông tin giỏi lắm đấy, sau này máy tính chị có hỏng thì phải nhờ em sửa rồi.”