Chẳng bao lâu sau, Dụ Thừa trong bộ vest chỉn chu đã bước vào đồn cảnh sát, theo sau là bố mẹ Dụ với gương mặt lo lắng, dáng vẻ gấp gáp.
Trên đường tới đây, mẹ Dụ nghe Dụ Khuynh kể sơ qua mọi chuyện qua điện thoại, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe. Vừa thấy con gái liền nhào tới ôm chặt lấy cô: “Khuynh Khuynh, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Dụ Khuynh lắc đầu, chỉ tay về phía Tần Liệt đang đứng bên cạnh: “Đây là bạn học Tần Liệt mà con đã nói với mẹ, may có em ấy cứu con. Em ấy bảo con trốn vào nhà vệ sinh nên con không sao cả.”
Mẹ Dụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn Tần Liệt, còn sốt sắng hơn cả Dụ Khuynh.
Bà đã xem đoạn video tại club, chỉ nghĩ đến việc nếu tối nay không có Tần Liệt, con gái mình sẽ gặp chuyện gì, bà liền thấy lạnh sống lưng.
Bố Dụ đứng bên cạnh cũng không ngừng quan sát con gái từ trên xuống dưới. Chỉ khi chắc chắn cô không hề bị thương, ông mới yên tâm.
Còn Dụ Thừa, vẻ mặt lạnh như băng. Sau khi xác nhận em gái an toàn, anh liền quay đầu lại nhìn đám công tử nhà giàu kia.
“Vương Việt, Lý Phong, Hà Trạch…”
Cứ mỗi lần Dụ Thừa gọi một cái tên, trên trán đám người kia lại chảy thêm một giọt mồ hôi lạnh.
Họ không hề biết club hôm nay họ đến lại thuộc về đối tác làm ăn của nhà họ Dụ. Trên đường tới đây, Dụ Thừa đã cho người lấy toàn bộ đoạn ghi hình của club và thông tin của từng người gửi về điện thoại.
Một vài tên trong số đó còn từng có tiền án tiền sự, sau nhờ vả chạy vạy mới thoát được.
Dụ Thừa lấy điện thoại ra, gọi ngay cho thư ký. Trong lúc chờ máy, anh lạnh lùng đọc tên từng công ty thuộc gia đình đám kia, giọng sắc như dao: “Dụ thị sẽ dừng toàn bộ hợp tác với những doanh nghiệp này.”
Nói xong, anh liếc nhìn những kẻ đang tái mét mặt, từ tốn lên tiếng: “Những chuyện trong quá khứ của các người, tôi đã giao hết cho luật sư. Sắp tới, ông ấy sẽ làm việc với các người.”
Vương thiếu bao năm làm mưa làm gió, lúc này cuối cùng cũng nhận ra mình đã đυ.ng trúng người không nên dây vào.
Gã hốt hoảng nói: “Cậu… cậu chủ à, có khi nào hiểu lầm rồi không? Chúng tôi chỉ… chỉ muốn mời em ấy một ly thôi, không phải, chỉ là uống nước thôi, chúng tôi…”
Dụ Thừa mặt vẫn không đổi sắc, không buồn nói thêm với đám người đó lời nào. Khí chất của tổng giám đốc Dụ thị lộ rõ, anh nghiêng đầu nói với vị luật sư đứng sau: “Anh ở lại xử lý.”
Luật sư gật đầu rất chuyên nghiệp: “Không thành vấn đề.”
Sau vài phút trao đổi ngắn với cảnh sát, nét mặt của viên cảnh sát cũng dịu lại, quay sang Dụ Khuynh và Tần Liệt nói: “Các em có thể về được rồi.”
Trong vụ việc lần này, hai người là nạn nhân, cùng lắm chỉ bị xem là phòng vệ hơi quá mức, không có vấn đề nghiêm trọng gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Dụ Khuynh quay đầu hỏi Tần Liệt: “Bọn chị đưa em về trường nhé?”
Tần Liệt nhìn ánh mắt lo lắng pha chút mong chờ của Dụ Khuynh, lời từ chối vốn đã lên đến cổ lại không thốt ra nổi.
Dù sao… từ đây về trường cũng mất hơn một tiếng đi bộ, anh thầm nghĩ.
Trên xe, trong khi ở trước mặt người nhà, Dụ Thừa đã không còn giữ vẻ lạnh lùng như khi đối mặt với đám thiếu gia vừa rồi, thậm chí khi nói chuyện với Tần Liệt, thái độ của anh còn có phần nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Thật sự cảm ơn em, bạn học. Chuyện mấy người đó, bên anh sẽ xử lý sạch sẽ.”
Tần Liệt gật đầu “ừ” một tiếng, không nói thêm gì.