Nhưng đó chỉ là vật ngoài thân, Nhân Hiếu hoàng hậu, Hiếu Chiêu hoàng hậu, kể cả Hiếu Ý hoàng hậu sau này, cả ba người giờ đều đã yên nghỉ nơi lăng tẩm. Còn nàng ta, thân thể khỏe mạnh, con cháu đầy đàn, Đức phi chẳng hề ngưỡng mộ.
Nàng ta đưa danh sách cho Lai Hỉ, dặn: “Sai người đưa đến chỗ Hoàng thượng, đợi Hoàng thượng phê chuẩn rồi hẵng tính.”
...
Càn Thanh cung.
Huyền Diệp cầm danh sách Đức phi đưa tới xem kỹ, bật cười: “Đồ lặt vặt của nữ nhân đúng là nhiều thật, chỉ riêng chỗ đồ này của nàng ấy cũng phải cần đến hai xe mới chở hết.”
Cố Vấn Hành thấy Hoàng thượng đang vui, liền hùa theo: “Chẳng phải cần cả xe ấy chứ ạ, mấy tấm bình phong này chiếm chỗ quá.”
“Thôi vậy.” Huyền Diệp đặt danh sách xuống: “Những món đồ nhỏ thì cho nàng ấy mang theo, còn mấy thứ to lớn cồng kềnh này thì bỏ đi.”
Kéo cả một xe lớn như vậy vào cung, ầm ĩ khiến cả hậu cung đều biết thì không hay.
Các phi tần khác khó tránh khỏi ghen tị, tính hay ghen của Nghi phi lại càng lớn. Huyền Diệp vẫn tự cho rằng mình đối xử với các phi tần hậu cung mưa móc thấm đều, công bằng chính trực.
Cố Vấn Hành cầm danh sách định lui ra, Huyền Diệp lại gọi giật lại: “Trẫm đã đồng ý với nàng ấy rồi, giờ không cho mang thì không hay, thành ra trẫm nói không giữ lời.”
Việc này liên quan đến nhà Quốc cữu gia, Cố Vấn Hành không tiện lên tiếng, chỉ đứng chờ Hoàng thượng hạ lệnh.
Huyền Diệp suy nghĩ một lát rồi nói: “Cứ theo những món đồ lớn trong danh sách của nàng ấy, đến kho riêng của trẫm chọn những thứ tương tự đưa đến Thừa Càn cung. Cứ coi như là đồ trang trí bày biện của Thừa Càn cung, như vậy các phi tần khác sẽ không có gì để nói.”
Đồ đạc trong hậu cung, dù là Đông Lục cung hay Tây Lục cung đều do Nội vụ phủ căn cứ vào phân vị của phi tần mà thống nhất sắp xếp bày biện. Hoàng thượng lại dùng đồ trong kho riêng để bài trí cho Thừa Càn cung, sao có thể giấu được người khác?
Cố Vấn Hành nghe cái chủ ý bịt tai trộm chuông này của Hoàng thượng, trong lòng thấy buồn cười nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Hoàng thượng thánh minh.”
Hoàng thượng anh minh thần võ trong việc triều chính, dẹp yên phản loạn, mở mang bờ cõi, là bậc quân vương ngàn năm hiếm thấy.
Nhưng riêng về chuyện hậu cung này, Cố Vấn Hành quả thực có lời muốn nói.
Những gì Hoàng thượng nhận thức và những gì Hoàng thượng làm hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!
Mưa móc thấm đều, chưa bao giờ thiên vị hay bạc đãi bất kỳ phi tần nào ư?
Bát nước này Hoàng thượng chưa bao giờ bưng bằng cả!
Nghi phi, Đức phi rõ ràng được Hoàng thượng yêu chiều hơn hẳn. Còn những phi tần đã sinh con như Quý nhân Đới Giai thị, Chương Giai thị ở trong cung bao nhiêu năm vẫn chỉ là Quý nhân, chưa kể đến bao nhiêu Thứ phi không tên không tuổi khác trong cung này.
Huyền Diệp bồi thêm một câu: “Trẫm chủ yếu là nể mặt Hoàng ngạch nương và cữu cữu Đồng Quốc Duy.”
Cố Vấn Hành: “Hoàng thượng nói phải ạ, nô tài đi làm ngay.”
Đức phi nhận lại danh sách, thấy những món đồ lớn bên trên đều đã bị gạch đi. Nàng ta không hỏi nhiều, sai người chép lại một bản mới, lệnh cho thái giám Vĩnh Hòa cung cùng đưa đến phủ Đồng Quốc Duy.
Đến tối, Nhạc Doanh đã nhận được đồ đạc của mình, cùng với nhũ mẫu của nàng là Chu ma ma.
Chu ma ma nước mắt lưng tròng: “Lão nô đã nghĩ không còn được gặp lại cô nương nữa.”
Nhạc Doanh giang tay cho bà xem: “Ma ma, ngươi xem, ta vẫn khỏe mạnh lắm.”
Rồi nàng bắt đầu kiểm tra đồ đạc, kiểm xong thì thở dài một hơi. Rất nhiều món đồ tốt đã không được mang vào.
Không đợi Tử Đàn và Chu ma ma khuyên giải, nàng đã tự mình nghĩ thông suốt: “Thôi bỏ đi, bỏ đi. Hai người có thể vào cung ở bên cạnh ta, đó mới là chuyện quan trọng nhất.”
Nhạc Doanh có ấn tượng rất xấu về hậu cung, vừa vào đã bị người ta làm cho ốm một trận, theo bản năng nàng luôn cảnh giác với người và vật xung quanh. May mà giờ đây vẫn còn hai người của mình.