Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 32

Giọng nàng ta càng dịu dàng hơn, nói: “Tam cô nương ở lại dùng bữa trưa đi, muốn ăn gì cứ nói với ta để Ngự Thiện Phòng làm.”

Mã cô cô đã phổ cập kiến thức cho Nhạc Doanh, trong Thanh cung, chỉ có ba người Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái hậu mới có tư cách sở hữu nhà bếp riêng, bữa ăn của những người khác đều do Ngự Thiện Phòng lo liệu, mỗi ngày có khẩu phần cố định.

Nếu Nhạc Doanh gọi những món khác không nằm trong khẩu phần hàng ngày của Đức phi, Đức phi sẽ phải trả thêm tiền món ăn, hơn nữa còn không thể thiếu tiền thưởng cho thái giám nhà bếp.

Mấy ngày nay được Đức phi chăm sóc nhiều, Nhạc Doanh rất cảm kích nàng ta.

Mặc dù nàng ta làm thuyết khách cho Hoàng thái hậu ở Ninh Thọ cung, làm người trung gian để hưởng lợi nhưng người ở vị trí của nàng ta cũng là bất đắc dĩ.

Đại nữ nhi của Đức phi – Ngũ cách cách bảy tuổi năm đó được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng thái hậu, Đức phi không thể không nghe theo sự sai bảo của Ninh Thọ cung.

Nhạc Doanh tùy ý gọi hai món đơn giản, Đức phi trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị Tam cô nương này không phải người thích giận cá chém thớt.

Ăn trưa xong, Đức phi nói: “Ngày mai ta sẽ sai Tổng quản thái giám của Vĩnh Hòa cung đến Đồng phủ đón nhũ mẫu của ngươi vào cung, ngươi có đồ gì muốn mang vào cung thì phải báo trước cho ta biết.”

Nhạc Doanh trong lòng vui mừng: “Ta về sẽ viết danh sách.”

Nhiều đồ đến thế cơ à, Đức phi nhướng mày thật cao nhưng đây là lệnh của Hoàng thượng, nàng ta chỉ cần tuân theo là được, thế là gật đầu: “Viết xong thì cho người mang danh sách đến cho ta là được.”

Nhạc Doanh trở về Tây noãn các của Vĩnh Hòa cung, sai cung nữ chuẩn bị giấy bút, cùng Tử Đàn ngồi xếp bằng trên giường sưởi bắt đầu tính toán.

Đồ cổ, đồ chơi trên kệ Bác Cổ; vải vóc, da thú tích trữ qua các năm trong kho; trang sức vàng bạc châu báu; tranh chữ quý và nghiên mực báu trong thư phòng, rồi đến một số y phục cá nhân.

Viết lan man hết ba tờ giấy.

Tử Đàn nói: “Có phải hơi nhiều quá không?”

Nhạc Doanh suy nghĩ một lát, nói: “Đúng là hơi nhiều, cứ viết hết những thứ muốn mang ra trước, rồi chúng ta từ từ lược bớt.”

Cuối cùng lược bớt xong, chỉ còn lại một tờ giấy.

Nhạc Doanh nói: “Tử Đàn, ngươi nói xem chúng ta có thể mang Mễ Mễ vào không?”

Tử Đàn lắc đầu: “E là Ngũ cô nương sẽ không chịu đâu, không phải người đã cho Ngũ cô nương rồi sao.”

Haizz, nghĩ lại thật thiệt thòi, Mễ Mễ cứ thế bị Nhạc Châu dụ dỗ bằng một cái đùi gà quay.

“Mang động vật sống vào cung không hay lắm, nghe nói trong cung có mấy vị chủ tử nuôi mèo, biết đâu có mèo con, đợi chúng ta chuyển đến Thừa Càn cung rồi hãy xin một con về nuôi.”

Chỉ có thể như vậy thôi.

Nhạc Doanh sai một cung nữ mang danh sách đến cho Đức phi . Đức phi nhận danh sách, lướt qua một lượt, rồi nhìn kỹ thêm mấy lần.

Riêng bình phong đã có ba cái: Bình phong gỗ hoàng hoa lê mười hai tấm gấp vẽ hoa bốn mùa, bình phong tọa bằng gỗ tử đàn chạm khắc hình núi non, bình phong cắm bằng bạch ngọc; tranh chữ thư pháp của Văn Trưng Minh, Đổng Kỳ Xương và những người khác, còn có hai chiếc đồng hồ tự kêu cao nửa trượng nạm bảo thạch!

Đức phi đọc cho Lai Hỉ nghe, Lai Hỉ tắc lưỡi: “Trời ạ, nhiều đồ tốt như vậy, phủ Quốc cữu gia thật giàu có!”

Ngay cả Vĩnh Hòa cung cũng chỉ có một chiếc đồng hồ tự kêu nhỏ xíu, đó còn là Hoàng thượng ban cho, Nương nương rất quý trọng.

“Chả trách Đồng Tam cô nương không nỡ, muốn mang vào cung.”

Đức phi cười cười: “Gia tộc Đồng Giai thị gia thế sâu dày, lại được Hoàng thượng coi trọng, có những thứ này cũng không có gì lạ.”

Không chỉ Đồng Giai thị, năm xưa khi Nhân Hiếu hoàng hậu và Hiếu Chiêu hoàng hậu vào cung cũng được đặc chỉ mang theo của hồi môn, toàn những thứ tốt đẹp làm người ta phải lóa mắt.