Vạn Lưu Cáp thị sợ nàng ấy chọc giận Nhạc Doanh, vội nói: “Tính muội ấy trẻ con, Tam cô nương đừng để ý.”
Nhạc Doanh nói không sao: “Cứ gọi ta là Đồng Tam cô nương đi.”
Chỉ cần chưa chuyển vào Thừa Càn cung, nàng vẫn coi mình không phải là một thành viên trong hậu cung đông đảo của Khang sư phụ.
Lúc này, Đức phi từ Ninh Thọ cung thỉnh an trở về, bên cạnh nàng ta có hai tiểu thái giám của Ninh Thọ cung, hai người này đang khiêng một cái rương.
Vạn Lưu Cáp thị tiến lên hành lễ với Đức phi, trêu ghẹo: “Chẳng lẽ Nương nương lại được Thái hậu ban cho đồ tốt gì sao?”
Tần phi Thanh cung coi trọng gia thế nhưng nếu có thể sinh con nối dõi cho hoàng gia thì là có công cũng có thể ở vị trí cao. Đức phi chính là một người nổi bật trong số đó, là quán quân sinh con thời Khang Hi, đến nay đã sinh hạ ba trai ba gái, dù hiện tại chỉ hai trai hai gái còn sống nhưng vẫn đáng để người khác coi trọng.
Vì Đức phi “giỏi sinh”, Hoàng thái hậu rất thích nàng ta, thường xuyên ban thưởng, do đó Vạn Lưu Cáp thị mới trêu như vậy.
Đức phi và Vạn Lưu Cáp thị tình cảm rất tốt, nàng ta cũng cười đáp: “Lần này ngươi đoán sai rồi, những thứ tốt này là Thái hậu ban cho Đồng Tam cô nương đấy.”
Tim Vạn Lưu Cáp thị đập thót một cái, Đồng Tam cô nương tại sao lại xuất hiện ở Vĩnh Hòa cung, mình tuy không biết tình hình cụ thể nhưng cũng đoán được phần nào. Vạn Lưu Cáp thị không muốn dính líu vào, giả vờ hồ đồ là tốt nhất, vội nói: “Giờ này chắc Thập nhị a ca đã tỉnh rồi, ta phải về xem nó đây.”
Nói rồi còn kéo luôn Thọ Thường tại đang ngơ ngác đi cùng.
Nhạc Doanh theo Đức phi vào phòng, thái giám Ninh Thọ cung đặt đồ xuống, không nói gì liền rời đi.
Đức phi ra hiệu cho Lai Hỉ đưa những người khác trong phòng ra ngoài, nàng ta và Nhạc Doanh đóng cửa nói chuyện riêng.
Chỉ nhìn tình hình này, Nhạc Doanh còn gì không hiểu nữa, nàng chỉ lặng lẽ nhìn Đức phi.
Đức phi nói: “Người quang minh chính đại không nói lời úp mở, Tam cô nương là người thông minh, ta cũng nói thẳng vậy. Hoàng thái hậu nhờ ta làm thuyết khách, những thứ này bề ngoài là ban thưởng cho cô nương, thực chất là Hoàng thái hậu thay mặt vị Nương nương ở Hàm Phúc cung kia gửi lời xin lỗi.”
Hừ, lời xin lỗi của bậc trên cũng tỏ ra thật cao ngạo.
Nhạc Doanh cố nén cơn giận trong lòng, không nói một lời.
Đức phi thở dài: “Ta khuyên Tam cô nương vẫn nên nhận đi.”
Nhạc Doanh tức quá hóa cười: “Rồi coi như chuyện này chưa từng xảy ra, đúng không?”
Đức phi nhìn cô nương dòng dõi Đồng Giai thị, thiên chi kiêu nữ vẫn còn chút tính khí nơi cung cấm này, cực kỳ bình tĩnh nói: “Nương nương Hàm Phúc cung mượn danh Hoàng thái hậu làm chuyện nhỏ nhen, nếu là các tần phi khác, Hoàng thái hậu căn bản sẽ không để tâm, cũng chỉ có Tam cô nương mới có được rương đồ xin lỗi này. Hoàng thái hậu đã thay Nương nương Hàm Phúc cung gánh trách nhiệm rồi, ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ không nói gì thêm đâu. Chuyện đến đây là dừng, nghe ta khuyên một câu, bỏ qua đi.”
Người làm công ăn lương, sao tránh khỏi bị đâm sau lưng. Nhạc Doanh vận dụng hết bản lĩnh tu luyện được khi còn là nhân viên văn phòng, cố nặn ra một nụ cười: “Được, bỏ qua.”
Một rương “ban thưởng”, nhẹ nhàng đổi lấy việc nàng suýt chết bệnh.
Quá rẻ, không thể bỏ qua như vậy được!
Nhạc Doanh nhận lấy phần thưởng của Hoàng thái hậu, chế giễu: “Có phải ta còn phải đến Ninh Thọ cung một chuyến, cảm tạ “ân điển” của Thái hậu lão nhân gia đối với ta không?”
Đức phi vội nói: “Vậy thì không cần, sức khỏe ngươi chưa tốt, Hoàng thái hậu đặc biệt dặn ngươi tĩnh dưỡng cho khỏe, không cần đặc biệt đến tạ ơn.”
Nhạc Doanh “ừm” một tiếng, không nói gì nữa, vẻ mặt buồn bã không vui.
Đây chỉ là một tiểu cô nương vừa vào cung còn ngây ngô, chưa biết sự đời, Đức phi cố gắng trấn tĩnh lại, tự nhủ phải kiên nhẫn với nàng hơn nữa, đối xử như nữ nhi của mình vậy.