Hoàng thái hậu kéo nàng ấy lại: "Đi đâu mà đi, còn chưa đủ chuyện lớn hay sao. Ngươi không nắm được thóp của họ đâu, bỏ đi. Đám nữ nhân trong cung này, bề ngoài thì tươi cười niềm nở nhưng thực ra ngươi chẳng biết họ đang âm mưu tính kế gì đâu. Sau này mặc kệ họ nói gì, ngươi cứ làm lơ đi là được. Nữ nhân Khoa Nhĩ Thấm chúng ta đứng trên đám nữ nhân hậu cung này, không cần tranh giành gì với họ. Dù không có sự sủng ái của Hoàng thượng cũng chẳng sao, không ai dám coi thường chúng ta đâu.”
Nghe Hoàng thái hậu nói một hồi, Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị gật đầu như hiểu như không, rồi đột nhiên nói bằng tiếng Hán: “Người đúng là đại trí giả ngu!”
Hoàng thái hậu đến tiếng Mãn còn nói chưa sõi, huống hồ là tiếng Hán. Bà chỉ nghe hiểu được một chữ “ngu”, hình như có nghĩa là ngốc nghếch, liền cười gõ nhẹ vào đầu Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị: "Ngươi đang mắng ta đấy à?”
“Ta đang khen người mà.”
Nút thắt trong lòng Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị tạm thời được gỡ bỏ, nàng ấy bắt đầu cân nhắc vấn đề thực tế: "Vậy chuyện bên Đồng Tam cô nương thì sao? Ta không muốn đích thân đến xin lỗi nàng ta đâu.”
“Ngươi đi ta cũng không yên tâm, để ta sai người đi vậy.”
Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị miễn cưỡng nói: “Hay là cứ mặc kệ đi? Nghe nói hôm nay Hoàng thượng đến Ninh Thọ cung cũng không nhắc tới chuyện này.”
Hoàng thượng không nhắc không có nghĩa là hắn không biết.
Hoàng thái hậu không muốn vì chuyện này mà gây ra ngăn cách với người con kế là Huyền Diệp, bèn nói: “Nếu là các phi tần khác thì thôi nhưng Đồng gia là nhà mẹ của Hoàng thượng, Hoàng thượng rất coi trọng, Đồng Tam cô nương đương nhiên khác với các tần phi khác. Ngươi đừng bận tâm nữa, để ta xử lý.”
Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị vui vẻ được làm người phủi tay.
...
Ánh nắng buổi sáng thật đẹp, chiếu lên người ấm áp.
Nhạc Doanh cảm thấy khá hơn một chút, liền để Tử Đàn dìu mình đi dạo chậm rãi trong sân Vĩnh Hòa cung.
Cung điện trong hậu cung Tử Cấm Thành thực chất là những tứ hợp viện hai lớp lớn hơn một chút, thường có vài vị tần phi ở cùng nhau. Đức phi là chủ vị của Vĩnh Hòa cung, ở chính điện; các điện phụ phía đông và tây của Vĩnh Hòa cung thì có một số tần phi cấp thấp ở.
Mọi người ở chung một sân, cửa nhà sát nhau, thực tế không có nhiều riêng tư.
Nhạc Doanh đang đi dạo trong sân thì rất nhanh Vạn Lưu Cáp thị ở Đông Phối Điện đã ra chào hỏi.
Hai người trước đây từng gặp mặt ở Thừa Càn cung, Vạn Lưu Cáp thị cười nói: “Tam cô nương đã khỏe hơn chưa? Ta đã muốn đến thăm cô nương từ sớm, chỉ sợ làm phiền cô nương dưỡng bệnh.”
Nhạc Doanh đáp lễ: “Đa tạ Quý nhân quan tâm, ta đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bàn luận về những chủ đề như thời tiết, ăn uống.
Một lát sau, lại có mấy người nữ nhân đi tới, nhìn cách ăn mặc trang điểm thì không giống cung nữ, một người trong số đó bụng đã nhô cao, trông có vẻ sắp đến ngày sinh nở.
Hai nhóm người gặp nhau, cùng hành lễ.
Vạn Lưu Cáp thị trước tiên chỉ vào người nữ nhân mang thai nói: “Đây là Chương Giai thị quý nhân.”
Ồ, hóa ra là thân mẫu của Thập Tam a ca Dận Tường. Chương Giai thị thân hình mập mạp, sắc mặt vàng vọt, trông vẻ uể oải.
Vạn Lưu Cáp thị lại chỉ vào mấy vị khác giới thiệu: “Văn quý nhân, Thọ thường tại, Tú đáp ứng.”
Nhạc Doanh liếc mắt nhìn qua, đều là những nữ nhân xinh đẹp, chỉ là đều mặc trang phục Mãn Châu, búi tóc hai bên, khiến người ta nhất thời khó phân biệt được ai với ai.
Chương Giai thị đi dạo một lát liền nói mệt, muốn về nghỉ ngơi. Văn quý nhân, Tú đáp ứng ở cùng nàng ta, liền cùng nàng ta về phòng.
Thọ thường tại tuổi còn nhỏ, tính tình hoạt bát, tò mò nhìn Nhạc Doanh, nói: “Chúng ta nên gọi cô nương là Đồng phi nương nương, hay là Đồng Tam cô nương đây?”