Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 29

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị oán hận nói: “Phải chi Thái hoàng thái hậu còn sống thì tốt rồi.”

Hoàng thái hậu là người chẳng bao giờ quản chuyện gì, từ khi Thái hoàng thái hậu qua đời, bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị của họ gần như không còn chỗ đứng trong Thanh cung này nữa.

Cuối cùng, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị vẫn miễn cưỡng đi gặp Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu tính tình hiền hòa, tâm hồn rộng rãi nên thân hình phúc hậu, cả ngày luôn vui vẻ tươi cười, lần này hiếm khi thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị.

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị qua loa hành lễ, ngồi xuống cạnh Hoàng thái hậu, không nói tiếng nào.

Hai người nói chuyện bằng tiếng Mông Cổ.

Hoàng thái hậu nói: “Na Nhân, ngươi yên phận chút đi, ngươi gây sự với Đồng Tam cô nương làm gì, cứ như trước đây không tốt sao?”

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị ngẩng đầu, cười nhạo một tiếng: “Trước đây? Giống như chậu cỏ dại bị vứt xó, không ai thèm ngó tới.”

“Ngươi là tần phi của Hoàng thượng, không phải cỏ dại.”

“Đến một danh phận chính thức còn không có, sao gọi là tần phi? Hoàng thượng chưa bao giờ bước vào Hàm Phúc cung của ta, càng chưa từng lâm hạnh ta. Người là Hoàng thái hậu cao cao tại thượng, vĩnh viễn không hiểu được những điều này.”

Hoàng thái hậu đã ngoài năm mươi, nhìn Hàm Phúc Cung Phi đang độ tuổi xuân sắc, sao lại không hiểu tâm tư của nàng ấy.

Thà đau một lần còn hơn đau dài, thay vì ôm ảo tưởng vô ích, chi bằng chấp nhận hiện thực.

“Ngươi phải biết rõ vị trí của mình, chúng ta chỉ là công cụ liên hôn mà bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm đặt trong cung với Đại Thanh mà thôi, đừng nghĩ đến những thứ khác, càng đừng mong cầu sự sủng ái của đế vương.”

Tim Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị nhói đau, lẩm bẩm: “Năm vị Đại phúc tấn của Thái Tông Hoàng đế, có ba người xuất thân từ bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm chúng ta, trong đó Thần phi Hải Lan Châu được sủng ái nhất.”

Hoàng thái hậu nói thẳng: “Ngươi cũng nói đó là Thái Tông Hoàng đế. Tiên đế, Hoàng thượng khác với Thái Tông, họ lại không hề yêu thích nữ nhân Khoa Nhĩ Thấm.”

Nhất triều thiên tử nhất triều thần, các bộ tộc Mông Cổ ngày nay đã không còn huy hoàng như thời Thái Tông Hoàng đế (Hoàng Thái Cực) nữa.

Chấp nhận hiện thực tuy đau đớn nhưng ôm giữ ảo tưởng lại càng là điều đại kỵ.

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị ôm mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.

Hoàng thái hậu ôm nàng ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, thương cảm nói: “Đứa trẻ ngốc, đừng mong cầu quá nhiều, sau này hai chúng ta bầu bạn với nhau, đừng nghĩ đến mấy chuyện tình tình ái ái đó nữa. Đến tuổi của ta rồi ngươi sẽ hiểu, tình yêu chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nó lấy mạng người đấy. Thần phi sống được bao lâu, Đổng Ngạc thị lại sống được bao lâu. Con người ta ấy à, cứ sống lâu dài ăn uống vui chơi, đó mới thực sự là ngày tháng tốt đẹp.”

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ mông lung, Hoàng thái hậu lau nước mắt cho nàng ấy, hỏi: “Đừng khóc nữa, ngươi vốn không phải người nhiều tâm kế, sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện mượn danh nghĩa của ta để truyền Đồng Tam cô nương vào cung?”

“Hôm đó Huệ phi, Nghi phi mấy người họ đến thỉnh an người, sau đó chúng ta có nói mấy câu chuyện phiếm, nói rằng Hoàng thượng sẽ phong muội muội của Hiếu Ý hoàng hậu làm Quý phi. Lời qua tiếng lại rồi lại kéo sang chuyện của ta, nói Hoàng thượng không nên quá bên trọng bên khinh, thế nào cũng phải chính thức phong cho ta một vị Phi mới đúng. Ta thật sự tức không chịu nổi.”

“Ngươi đúng là bị người ta lợi dụng rồi.” Hoàng thái hậu vừa giận vừa tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Mấy người sợ nhất Đồng Tam cô nương được phong Quý phi chính là bọn họ đó. Đã có một vị Quý phi đè đầu bọn họ rồi, đương nhiên họ không muốn có thêm một người nữa.”

Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị ngồi thẳng dậy: "Ta đi tìm bọn họ tính sổ!”