Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 28

Nàng đã là “người nhà” trong lòng Hoàng thượng.

Chuyện trên đời này thật bất công biết bao!

Trong khoảnh khắc, dòng suy nghĩ của Đức phi cuộn trào, nàng ta nghĩ đến bản thân mình.

Vào cung hơn mười năm, từng bước thận trọng, hao tâm tổn trí, từ một cung nữ bao y leo lên đến địa vị ngày hôm nay, vẫn luôn cẩn thận dè dặt, chưa từng dám lơ là.

Nửa đêm tỉnh mộng, Đức phi không phải không mệt mỏi nhưng nàng ta không dám lười biếng một khắc nào, đứng càng cao càng dễ ngã, biết bao nhiêu người chỉ mong nàng ta rơi xuống từ trên cao...

“Đức phi.” Huyền Diệp gọi.

Đức phi vội cười nói: “Hoàng thượng có việc gì căn dặn thần thϊếp ạ?”

“Không có gì.” ánh mắt Huyền Diệp chuyển sang Nhạc Doanh đã ngủ say: "Nàng là người cũ trong cung này, hãy để mắt đến nàng ấy nhiều hơn một chút.”

“Không cần Hoàng thượng đặc biệt dặn dò, thần thϊếp cũng sẽ chăm sóc tốt cho Tam cô nương.” Đức phi tươi cười: "Tam cô nương cứ như một đứa trẻ, sốt đến hồ đồ nắm tay thần thϊếp gọi mẹ mãi, thật đáng thương. Thần thϊếp là ngạch nương của mấy đứa nhỏ, nhìn thấy mà đau lòng.”

Khang Hi hài lòng gật đầu: “Nàng làm việc, trẫm trước nay luôn yên tâm.”

Đức phi tiễn Khang Hi đi, lại qua xem Nhạc Doanh một lượt, dặn dò cung nhân vài câu rồi mới về tẩm phòng của mình nghỉ ngơi.

Mấy ngày Nhạc Doanh bị bệnh, nàng ta chăm sóc nàng không ngủ không nghỉ như trông nom nữ nhi của mình, bây giờ cuối cùng cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Lai Hỉ xót chủ tử nhà mình, không nhịn được phàn nàn: “Vì một Đồng Tam cô nương mà mấy ngày nay người ngay cả Thập Tứ a ca cũng không đến thăm, chỉ sợ lây bệnh khí cho người, tiểu a ca cứ khóc đòi ngạch nương mãi thôi.”

Đức phi nghiêm khắc liếc Lai Hỉ một cái: “Lai Hỉ, sau này những lời như vậy không được nói nữa. Tiểu a ca có nhũ mẫu chăm sóc, ta yên tâm nhưng Đồng Tam cô nương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ở chỗ của ta.”

Khi Nhạc Doanh đột nhiên sốt cao hôn mê vào nửa đêm ngày chuyển đến Vĩnh Hòa cung, Đức phi không phải không hối hận vì đã rước về một phiền phức lớn.

Nhưng nguy cơ, vừa là nguy hiểm cũng vừa là cơ hội. Đồng Tam cô nương qua khỏi cơn nguy kịch, Quốc cữu gia và gia tộc Đồng Giai thị phải mang ơn nàng ta, Hoàng thượng cũng phải ghi nhận công lao của nàng ta.

Mấy ngày vất vả này, thu hoạch không nhỏ.

Mắt Lai Hỉ sáng lên: “Có lẽ Tứ a ca có thể trở về Vĩnh Hòa cung của chúng ta...”

Tứ a ca trên danh nghĩa là con nuôi của Hiếu Ý hoàng hậu, nay Hiếu Ý hoàng hậu đã qua đời, trở về bên cạnh thân mẫu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng vì Đồng tam cô nương vào cung mà lại nảy sinh biến số, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ tiếp tục giao Tứ a ca cho Tiểu Đồng Giai thị nuôi dưỡng.

Đức phi lắc đầu: “Tứ a ca đã chuyển đến A ca sở mấy năm rồi, đã mười hai tuổi, nói gì đến chuyện về hay không về Vĩnh Hòa cung. Nếu nó là người hiểu chuyện thì nên biết thân mẫu của mình là ai.”

Tình mẹ con máu mủ là mối liên kết ruột thịt không bao giờ cắt đứt được, Hoàng thượng cũng chưa từng ngăn cản Tứ a ca nhận lại thân mẫu. Đức phi chỉ hy vọng sau này gia tộc Đồng Giai thị có thể giúp đỡ Tứ a ca, để Tứ a ca có một tương lai tốt đẹp.



Ninh Thọ cung.

Sau khi biết Hoàng thượng đến thỉnh an Hoàng thái hậu, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị của Hàm Phúc Cung Phi sợ đến run người, trốn trong phòng không chịu đi đâu cả.

Nàng ấy được ban ở Hàm Phúc cung nhưng vì cùng tộc với Hoàng thái hậu, huyết thống cực gần nên mười ngày thì có đến năm sáu ngày ở lại Ninh Thọ cung.

Khoảng nửa canh giờ sau, cung nữ đến báo: “Nương nương, Hoàng thượng đã rời đi rồi ạ, Thái hậu cho gọi người qua đó.”

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị lắc đầu: “Bên ngoài lạnh như vậy, ta không đi đâu hết.”

Cung nữ thở dài, khuyên nhủ: “Thái hậu đang giận người gây ra những chuyện không hay đó, người phải đến để Thái hậu nguôi giận. Nếu Thái hậu không che chở cho người nữa, người làm sao sống yên ổn trong cung này?”