“Ngươi cứ ở lại Vĩnh Hòa cung dưỡng bệnh trước đi, Đức phi cẩn thận chu đáo, có thể chăm sóc tốt cho ngươi.”
Người biểu muội này xuất thân từ Đồng Giai thị, mang trong mình một nửa dòng máu giống với Hiếu Khang Chương hoàng hậu, nhìn thấy nàng không tránh khỏi nhớ đến thân mẫu, Huyền Diệp tự nhiên nảy sinh cảm giác thân thiết với Nhạc Doanh.
Huyền Diệp dặn dò Đức phi vài việc, lúc hai người nói chuyện, Nhạc Doanh tranh thủ đánh giá Huyền Diệp.
Ừm, chân mệnh thiên tử, tướng mạo tuấn mỹ khác thường.
Huyền Diệp có đường nét khuôn mặt sâu, mắt không to, mũi thẳng, môi mỏng, đặc điểm lớn nhất là tai to, Nhạc Doanh bất giác nghĩ đến Lưu Đại Nhĩ (Lưu Bị)...
Khí chất cao quý và uy nghi được tôi luyện từ việc ở ngôi vị cao nhất của đế quốc trong thời gian dài không phải người thường nào cũng sánh được. Con người Huyền Diệp này chỉ cần đứng giữa đám đông, dựa vào cái “khí” đế vương trên người là đủ khiến người ta chú ý ngay lập tức giữa muôn vàn người bình thường.
Nói tóm lại, đây là một ông chú có sức hút cực cao.
Mặc dù phần lớn sức hút này được xây dựng dựa trên quyền lực và địa vị vô thượng của hắn.
Huyền Diệp dặn dò Đức phi xong, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Nhạc Doanh, hắn mỉm cười, hỏi: “Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi, thái y nói có lẽ giờ này hôm nay ngươi sẽ tỉnh, quả nhiên không sai. Giờ ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Giọng Nhạc Doanh hơi khàn: “Đỡ nhiều rồi ạ.”
Thực ra cũng chẳng khá hơn mấy, toàn thân nàng rã rời, mệt mỏi vô cùng. Vốn định tranh thủ tạo thêm chút quan hệ với vị chủ nhân cơm áo gạo tiền tương lai này nhưng thực sự không còn chút sức lực, mí mắt nặng trĩu chỉ muốn sụp xuống.
Huyền Diệp nói: “Ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh, đợi vài ngày nữa khỏe hẳn, sau khi chuyển đến Thừa Càn cung, trẫm sẽ cho a mã ngươi và Long Khoa Đa đến thăm ngươi.”
Ồ, từ Vĩnh Hòa cung đến thẳng Thừa Càn cung, xem ra không có cơ hội xuất cung rồi.
Nhạc Doanh ốm yếu nằm trên giường, đáng thương nói: “Hoàng thượng, Tam ca, có thể cho nha hoàn của thần nữ ở lại với thần nữ được không, đừng để nàng ấy xuất cung.”
Lúc này, Đức phi đã dẫn những người hầu hạ khác trong phòng ra ngoài, chỉ còn lại Nhạc Doanh và Huyền Diệp.
Nhạc Doanh nhớ ra Huyền Diệp riêng tư đều gọi Đồng Quốc Duy là cữu cữu, vậy thì lúc không có người, nàng gọi một tiếng “Tam ca” để kéo gần quan hệ chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Nàng chẳng có hứng thú gì với việc tranh sủng cả, chỉ muốn nhắc nhở Khang sư phụ rằng, nể tình thân mẫu của hắn, ít nhiều gì cũng nên đối xử tốt với người biểu muội này một chút chứ.
Khang Hi đương nhiên đồng ý, không chỉ giữ Tử Đàn lại mà còn cho gọi cả Chu ma ma, nhũ mẫu đã chăm sóc Nhạc Doanh từ nhỏ ở Đồng phủ vào cung.
“Có bà ấy đến chăm sóc ngươi, chắc hẳn ngươi cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
Đúng là niềm vui bất ngờ.
Nhạc Doanh nhân cơ hội nói: “Thần nữ có một số đồ dùng cá nhân ở nhà.”
Quy củ trong cung, cung nữ, tần phi khi tiến cung, ngoài bộ y phục đang mặc trên người, những thứ khác đều không được phép mang vào.
Tình hình của Nhạc Doanh đặc biệt, nàng không tiến cung theo quy trình của Nội vụ phủ. Khang Hi không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Ngươi cứ nói với Đức phi một tiếng, phái hai thái giám đến Đồng phủ lấy đồ về cho nàng.”
Nhạc Doanh tạm thời hài lòng: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Cơn buồn ngủ ập đến, nàng từ từ nhắm mắt lại.
Huyền Diệp ngồi ngay trên giường Nhạc Doanh, tiện tay vén lại chăn cho nàng, cảnh này vừa hay bị Đức phi bước vào nhìn thấy.
Đức phi cười thầm, Hoàng thượng là người trọng tình cảm, nhất là tình thân.
Vị Đồng Tam cô nương này cũng giống như Hoàng quý phi trước đây, dù có thể không được Hoàng thượng sủng hạnh nhưng trong mắt hắn, vẫn là một sự tồn tại đặc biệt khác thường giữa các tần phi hậu cung.
Chỉ dựa vào việc nàng xuất thân từ Đồng Giai thị, nhà mẹ đẻ của Hiếu Khang Chương oàng hậu.