Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, người đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhạc Doanh định thần lại, lúc này mới nhìn rõ người nam nhân trước mắt – không phải Long Khoa Đa, người này lớn hơn Long Khoa Đa vài tuổi. Nàng quay đầu nhìn xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy Đức phi, mới nhớ ra mình bây giờ đã vào cung, đang nghỉ ngơi ở Vĩnh Hòa cung của Đức phi, sau đó, sau đó thì không biết nữa.
Đức phi kịp thời giải vây, tiến lên nói: “Tam cô nương, ngươi còn nhớ ta là ai không? Đây là Vĩnh Hòa cung, ngươi bị sốt cao, Hoàng thượng đến thăm ngươi...”
Lúc này Nhạc Doanh đã tỉnh táo hơn nhiều, nàng muốn ngồi dậy nhưng toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực, đành nói: “Hoàng thượng thứ tội, thần nữ tưởng là Long Khoa Đa ca ca.”
Huyền Diệp ôn hòa nói: “Không sao.”
Chẳng có chút chuẩn bị nào đã gặp mặt vị tối cao của đế quốc Đại Thanh này, Nhạc Doanh vẫn hơi chấn động, nhất thời ngây ra, không biết nên nói gì.
Huyền Diệp mỉm cười, nói đùa: “Hoàng ngạch nương và cữu cữu Đồng Quốc Duy là con một mẹ sinh ra, trẫm xếp thứ ba, nói ra thì ngươi gọi tiếng Tam ca này cũng không sai.”
Đầu óc Nhạc Doanh phản ứng chậm chạp, vậy mà thuận theo lời người ngây ngô gọi một tiếng: “Tam ca.”
Huyền Diệp mỉm cười nhìn nàng: “Nhớ nhà rồi sao?”
Nhà, Đồng phủ?
Nhạc Doanh trước tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu, buột miệng nói: “Ta nhớ... mẹ ta rồi.”
Người Mãn gọi mẹ là “Ngạch nương”, Nhạc Doanh đương nhiên không phải nhớ Hách Xá Lý phu nhân hay người ngạch nương Ninh thị đã qua đời từ lâu của nguyên chủ.
Nàng nhớ thân mẫu của mình rồi.
Con người ta lúc yếu đuối nhất thường nhớ mẹ da diết hơn bao giờ hết.
Xuyên không chết tiệt!
Trước kia, lúc còn là dân công sở cày cuốc, Nhạc Doanh đọc tiểu thuyết cũng từng mơ tưởng sau khi xuyên không sẽ sống một cuộc đời nằm thẳng an nhàn nhưng nàng đâu ngờ mình lại xuyên không thật!
May mà nàng còn có một đứa muội muội, có muội muội ở đó, nỗi đau mất mẹ của nàng cũng sẽ vơi đi phần nào.
Nhạc Doanh tâm trạng sa sút, cụp mắt không nói gì.
Mẹ mà nàng ấy nhắc đến là thân mẫu của mình nhỉ, Huyền Diệp thầm nghĩ.
Huyền Diệp biết sơ qua về thân thế của nàng, thân mẫu mất sớm từ nhỏ, được nhũ mẫu chăm sóc lớn lên. Hách Xá Lý phu nhân có mấy đứa con ruột của mình, chắc hẳn sẽ không mấy tận tâm chăm sóc đứa thứ nữ này.
Chỉ cần Hách Xá Lý phu nhân chịu để tâm đến nàng hơn một chút thì đã không để mặc nàng một mình bị đưa vào cung trong đêm đông giá rét.
Còn Đồng Quốc Duy, người cữu cữu này đối xử với con cái cũng được nhưng con cái ông quá nhiều, sự quan tâm dành cho Nhạc Doanh càng thêm có hạn.
Lúc này, Huyền Diệp nhớ đến người thân mẫu đã mất sớm của mình, lại nhìn Nhạc Doanh, cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Thái hoàng thái hậu hết mực quan tâm chăm sóc đứa tôn tử này, Hoàng thái hậu ở Ninh Thọ cung lại càng yêu thương đứa nhi tử trên danh nghĩa này hơn. Họ đối xử với hắn rất tốt nhưng Huyền Diệp vẫn luôn nhớ về thân mẫu. Còn Nhạc Doanh, thân là nữ tử hậu trạch, không có sự bảo bọc của thân mẫu, thuở nhỏ chắc chắn đã chịu không ít tủi cực.
Nhạc Doanh nhìn thấy sự thương cảm và ái ngại trong ánh mắt Huyền Diệp dành cho mình.
Nàng hoàn toàn không biết Khang Hi đã tự tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện về tuổi thơ bi thảm của nàng, coi nàng như cây cải trắng mọc ngoài đồng không ai ngó ngàng!
Thực ra từ lúc xuyên không tới nay, nàng tự thấy cuộc sống của mình cũng tạm ổn. Hơn nữa, tính cách của nguyên chủ cũng không phải kiểu ủy mị đa sầu đa cảm.
Đồng Quốc Duy bất kể con chính thất hay thê thϊếp đều rất coi trọng các nữ nhi. Hách Xá Lý thị dù không thích thữ nữ nhưng cũng chưa từng gây khó dễ cho họ, vẫn cơm ngon áo đẹp hầu hạ, tuyệt đối không có chuyện nô tài bắt nạt chủ tử, chẳng có gì gọi là tủi cực cả.