Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 25

Đức phi tỏ vẻ khó xử: “Giờ này không còn sớm nữa, Hoàng thượng hôm nay không về hậu cung, mà nghỉ lại ở tiền triều...”

Nàng ta không phải Hoàng hậu cũng không phải tần phi nắm giữ quyền quản lý hậu cung, thực sự là lực bất tòng tâm.

“Để ngày mai đi, sáng mai sớm khi cửa cung mở, ta sẽ sai người đi báo cho Hoàng thượng.”

Chỉ đành như vậy, Nhạc Doanh cảm ơn.

Nơi nàng đang ở là Tây Noãn Các của Vĩnh Hòa cung, đây là nơi Đức phi thường ngày sinh hoạt, bài trí ấm áp và thơm ngát. Sau khi uống canh gừng, lại ăn chút đồ ăn khuya nóng hổi, cơn buồn ngủ ập đến, Nhạc Doanh ngáp một cái.

Đức phi cười nói: “Ngủ đi, ta để hai cung nữ canh ở gian ngoài, có việc gì cứ gọi các nàng.”

Nhạc Doanh mí mắt trĩu nặng: “Nương nương, Tử Đàn...”

“Là thị nữ của Tam cô nương phải không, ta cho nàng ta vào cùng rồi, đừng sợ nhé.” Đức phi nhẹ nhàng vỗ vai Nhạc Doanh, Nhạc Doanh không chống đỡ nổi nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.

...

Đức phi dặn dò xong hai cung nữ, lại đích thân nhìn Tử Đàn vào Tây Noãn Các, lúc này mới vịn tay cung nữ tâm phúc Lai Hỉ trở về phòng ngủ.

Lai Hỉ lòng đầy lo lắng, nương nương ở trong cung xưa nay luôn là người hiền lành, không làm mất lòng ai, lần này cả trên dưới trong cung, chỉ có mình nàng ta ra tay giúp đỡ Đồng Tam cô nương, liệu có rước lấy phiền phức không.

Đức phi nhìn thấu tâm tư, bất đắc dĩ nói: “Lai Hỉ, ngươi thử nói xem, nếu ta không giúp Đồng Tam cô nương thì sẽ thế nào?”

Lai Hỉ nói: “Nô tỳ biết người là người có lòng tốt, Hoàng thái hậu xưa nay không quản chuyện, kẻ dám mượn danh nghĩa Ninh Thọ cung để hành sự, chắc chắn không thể thiếu vị chủ tử ở Hàm Phúc cung kia, nô tỳ chỉ lo người đắc tội với người ta.”

Chủ tử Hàm Phúc cung là họ Bác Nhĩ Tề Cát Đặc và vị Đồng Tam cô nương đang ở Tây Noãn Các kia, hai người này sau lưng đều có gia tộc vững chắc chống đỡ, ngược lại chủ tử nhà mình hoàn toàn dựa vào sự sủng ái của Bệ hạ, một bước sơ suất, hậu quả khó lường.

Đức phi không phải người hay chuyện, nàng ta thở dài: “Đồng Tam cô nương đã tìm đến cửa nhà ta rồi, ta há có thể không quản? Dù sao trong mắt người đời, ta chịu ơn sâu nặng của Hiếu Ý hoàng hậu, nếu thật sự phủi tay, chỉ sợ Hoàng thượng từ nay sẽ cho rằng ta là kẻ vong ân bội nghĩa.”

Lai Hỉ đau lòng nhìn Đức phi , nụ cười trên mặt Đức phi biến mất, chuyển sang vẻ nghiêm nghị: “Ta xử sự ôn hòa, lại khiến người ta lầm tưởng là quả hồng mềm. Chuyện của Đồng Tam cô nương đến thật đúng lúc, ta đã dám làm thì dám chịu, để cho người ta biết ta không phải là không có móng vuốt.”

Lai Hỉ hiểu ý: “Đúng vậy ạ, người hầu hạ bên cạnh Tứ a ca cũng nên chỉnh đốn lại rồi.”

Giấc ngủ này của Nhạc Doanh kéo dài rất lâu.

Giữa chừng nàng thực ra cũng có chút ý thức, mơ hồ nhớ mình hình như đang ở Vĩnh Hòa cung của Đức phi, muốn mở mắt dậy nhưng mí mắt như bị dán chặt bằng keo, làm thế nào cũng không mở ra được.

Buồn ngủ quá, vậy thì ngủ tiếp thôi.

Lại ngủ không biết bao lâu, nàng bị tiếng bước chân người đi lại và tiếng nói chuyện trong phòng làm cho không yên.

Điều này khiến nàng bực bội, không nhịn được đưa tay đập giường, nhắm mắt hét lên: “Ồn chết đi được, Tử Đàn, Hoàng Lê, đuổi hết người ra ngoài!”

Nàng tự cho là giọng mình rất lớn nhưng thực tế trong tai mọi người, chỉ yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

Tiếp đó có một giọng nữ vang lên: “Đồng Tam cô nương tỉnh rồi!”

Giọng nói này hơi lạ tai, không phải của Tử Đàn hay mấy người kia. Nhạc Doanh đầu đau như búa bổ, mở mắt ra, ngược sáng nhìn thấy lờ mờ một bóng người nam nhân cao gầy.

Không phải a mã, Đồng Quốc Duy dáng người phát tướng, không gầy như vậy cũng không cao như vậy. Nhạc Doanh vịn trán gọi một tiếng: “Tam ca.”