Nhạc Doanh lúc này vẫn còn đang mơ màng. Mùa đông trời tối sớm, nàng đã sớm rửa mặt chải đầu rồi chui vào ổ chăn ấm áp, đột nhiên lại bị gọi dậy, rồi được thông báo phải lập tức vào cung.
Vị thái giám tỏ ra rất sốt ruột: “Nô tài còn phải về cung phục mệnh, mời Đồng Tam tiểu thư đi theo nô tài ngay bây giờ.”
Hách Xá Lý phu nhân lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, bà chỉ phất tay: “Tam nha đầu, ngươi cứ theo vị công công này vào cung đi.”
Thấy không thể trông cậy vào đích mẫu, Nhạc Doanh suy nghĩ một lát rồi khó xử nói: “Công công, A mã của ta không có ở nhà. Ta muốn đợi người về để bái biệt rồi mới vào cung.”
Thái giám không chịu nhân nhượng: “Nô tài chỉ vâng mệnh làm việc, xin Tam cô nương đừng gây khó dễ cho nô tài.”
Vâng mệnh làm việc, là vâng lệnh của ai? Hoàng thái hậu ở Ninh Thọ cung sao? Vị Hoàng thái hậu này xưa nay vốn không can dự chuyện hậu cung, tại sao lại đúng lúc này muốn gọi Nhạc Doanh vào cung? Chuyện này thật sự quá kỳ lạ.
Trùng hợp là Đồng Quốc Duy dạo gần đây lại vâng lệnh Hoàng thượng đi kinh thành làm việc, Nhạc Doanh bây giờ muốn tìm người giúp đỡ cũng không có.
Nàng đưa mắt nhìn sang Long Khoa Đa, vị Tam ca này xưa nay vốn thông minh, rất được a mã coi trọng, thân phận hiện tại là thị vệ nhất đẳng bên cạnh Hoàng thượng.
Long Khoa Đa lúc này cũng đang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, y lên tiếng trước: “Muội cứ yên tâm theo vị công công này vào cung, ta sẽ phái người báo chuyện này cho a mã biết càng sớm càng tốt.”
Với gia thế của nhà Đồng Giai thị, cho dù Nhạc Doanh vào cung chỉ làm một Thứ phi cũng tuyệt đối không thể nhập cung một cách khó hiểu và qua loa như vậy. Ho Khang Hi tôn trọng người cữu cữu Đồng Quốc Duy này, nhất định sẽ báo trước với ông một tiếng, sau đó mới thông báo cho Nội Vụ Phủ phái người đến đón Nhạc Doanh vào cung.
Long Khoa Đa là người thông minh, lần giúp đỡ này của y, Nhạc Doanh tuyệt đối sẽ không quên mối ân tình này.
Nhạc Doanh yên tâm hơn, nói với thái giám: “Công công, xin cho phép ta về phòng thay y phục rồi sẽ theo người vào cung.”
Nàng về phòng thay đồ, mấy đại nha đầu như Tử Đàn, Hoàng Lê đều nhìn chủ tử nhà mình với vẻ mặt bối rối. Mã cô cô trấn tĩnh hơn, nói: “Phàm là tần phi vào cung, đều không thể tránh khỏi Nội Vụ Phủ. Hiện tại người đến đón Tam cô nương không phải người của Nội Vụ Phủ, mà là thái giám của Ninh Thọ cung, vậy thì Tam cô nương lúc này vào cung với thân phận gì?”
Được bà điểm một câu như vậy, Nhạc Doanh thoáng chốc hiểu ra. Nếu vào cung với thân phận tần phi của Hoàng đế thì chẳng có gì đáng nói, ngoài một thân một mình mặc bộ y phục vào cung, những thứ khác đều không thể mang theo; nhưng nếu vào cung với thân phận khách, giống như thời Hiếu Ý hoàng hậu còn tại vị thường triệu ngạch nương và muội muội vào cung, vậy thì dễ xoay sở hơn nhiều.
Vì đã không thông qua Nội Vụ Phủ để đi theo con đường chính quy vào cung, vậy thì có một số quy củ không cần phải tuân theo. Nhạc Doanh thay một bộ áo lông mềm mại ấm áp, đầu cài trâm vàng trang sức bạc, cổ đeo chuỗi ngọc vòng vàng, hai cánh tay đeo những ba đôi vòng, lại nhét thêm mấy tờ ngân phiếu vào túi tay áo.
Lần vào cung này không biết là lành hay dữ, mang nhiều tiền một chút luôn không sai.
Tử Đàn cắn môi, đột nhiên nói: “Để ta cùng cô nương vào cung.”
Mã cô cô gật đầu, khen ngợi: “Nha đầu ngoan!”
Nhạc Doanh suy nghĩ một chút rồi đồng ý, đêm hôm khuya khoắt hai người có bạn cũng tốt, nếu thật sự không giữ được Tử Đàn lại thì đưa nàng ấy về nhà sau.
Nàng lấy từ hộp trang sức ra ba đôi vòng tay vàng đưa cho Tử Đàn đeo, cười nói: “Tiền mở đường đấy.”
Hai người ăn mặc lộng lẫy vàng son rực rỡ, phú quý bức người.
Thái giám Ninh Thọ cung thấy Nhạc Doanh dẫn theo thị nữ lên kiệu, vội nói: “Đồng Tam cô nương, thị nữ này không thể mang vào cung.”