Xem ra Khang Hi đã nương tay với nhị cữu rồi. Chỉ cần trong một thời gian tới, Đồng Quốc Duy không mắc thêm sai lầm nào, lại có chút biểu hiện tốt thì việc phục hồi quan chức chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Bởi vậy, Đồng gia lại trở về cảnh sóng yên biển lặng. Đồng Quốc Duy vẫn bận rộn như trước, không, phải nói là càng bận rộn hơn. Ca ca qua đời, giờ đây ông chính là người đứng đầu gia tộc Đồng Giai thị nên công việc càng thêm chồng chất.
Sau tất cả những biến cố đó, thấm thoắt đã là tháng mười một.
Tiết trời kinh thành quả thực rất lạnh giá. Gió bấc gào thét, tuyết rơi liền hai ngày không ngớt, dày đặc như thể ai đó đang xé bông tung xuống từ trên trời.
Nhạc Doanh vốn là người phương Nam trước khi xuyên không tới đây, chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ nên vô cùng phấn khích, chỉ muốn được lăn lộn trên tấm thảm tuyết dày kia.
Nàng hào hứng rủ Tử Đàn và đám nha hoàn ra đắp người tuyết. Nhưng người tuyết còn chưa đắp xong, nàng đã hắt xì một cái rõ to, liền bị Tử Đàn kéo ngay vào phòng ấm, ép uống một bát canh gừng lớn mới chịu thôi.
Tử Đàn nói: “Cái bệnh cảm mạo này có thể nguy hiểm đến tính mạng đó ạ. Cô nương cứ ngồi trong cửa sổ nhìn là được rồi, nô tỳ dẫn Hoàng Lê và mấy người nữa ra đắp cho. Dù là mèo, chó, hoa cỏ gì, chúng nô tỳ đều đắp được hết.”
Mã cô cô được mời đến ngồi cùng. Nhạc Doanh trong lòng coi Mã cô cô như nửa người thầy, rất kính trọng bà, vì vậy cũng không nằng nặc đòi ra ngoài chơi tuyết nữa.
Nhạc Doanh cuộn mình trong chiếc áo khoác lông, tay ôm ly trà sữa nóng hổi, trò chuyện cùng Mã cô cô: “Cô cô, người nói xem liệu năm nay ta có thể ở lại nhà ăn Tết được không?”
Nhạc Doanh đương nhiên là muốn ở lại nhà đón Tết rồi. Trong cung lắm quy tắc, lại lạ nước lạ cái, làm sao thoải mái dễ chịu bằng ở nhà mình được.
Mã cô cô từng phục vụ trong cung nhiều năm, khá am hiểu tính cách của các chủ tử, bà ngẫm nghĩ rồi nói: “Hoàng thượng xưa nay vốn rất khoan dung với bề tôi, nói không chừng sẽ cho phép cô nương ăn Tết xong rồi mới nhập cung.”
Suy cho cùng: "nhất nhập cung môn thâm tự hải” – một khi đã vào cung rồi thì không bao giờ có thể về phụng dưỡng phụ mẫu được nữa.
Hơn nữa, Đồng Quốc Duy tuy coi trọng quyền thế hơn nữ nhi nhưng xét về tình phụ tử, ông cũng không phải là không thương yêu Nhạc Doanh.
Ông bàn bạc với Hách Xá Lý phu nhân: “Ta định tấu xin Hoàng thượng cho Nhạc Doanh ra Giêng hãy vào cung, để nó ở nhà ăn xong cái Tết đã.”
Hách Xá Lý phu nhân tỏ ra không mấy quan tâm. Nhạc Doanh dù sao cũng không phải thân nữ nhi của bà ta. Bà ta chỉ thờ ơ nhắc nhở Đồng Quốc Duy: “Tháng sau là mãn ba năm ngày giỗ của Thái hoàng thái hậu, kỳ đại tang kết thúc, Hoàng thượng còn đang bận lo tế lễ, thϊếp nghĩ người cũng chẳng có thời gian đâu mà bận tâm đến chuyện của Tam nha đầu.”
“Ta sao lại quên mất chuyện quan trọng này cơ chứ!” Đồng Quốc Duy vỗ tay kêu lên. “Vậy thì khỏi cần viết tấu chương nữa. Sau lễ tế của Thái hoàng thái hậu cũng là đến Tết rồi. Xem ra chuyện Tam nha đầu vào cung ít nhất cũng phải đợi đến tháng ba, tháng tư sang năm.”
Mọi việc đều được tính toán đâu ra đấy, nào ngờ vào một buổi chiều cuối tháng mười một, trong cung đột nhiên có người tới truyền chỉ, triệu Tam tiểu thư nhà Đồng Quốc Duy nhập cung.
Thái giám tới truyền chỉ trông khá lạ mặt, trên tay cầm lệnh bài của Ninh Thọ cung. Lúc này Đồng Quốc Duy không có nhà, hai huynh đệ Diệp Khắc Thư và Long Khoa Đa ra tiếp đón.
Sau khi nhận tiền thưởng, vị thái giám kia mới nói thật rằng mình phụng ý chỉ của Hoàng thái hậu ở Ninh Thọ cung đến đón Đồng Tam tiểu thư nhập cung, kiệu cũng đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa.
Hách Xá Lý phu nhân cho gọi Nhạc Doanh đến chính phòng và báo cho nàng biết chuyện này.