Mọi người trong Đồng phủ đã kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng dám nở nụ cười, chiến công của huynh đệ Đồng Quốc Cương và Đồng Quốc Duy xem như đã nằm chắc trong tay.
Ngay cả Nhạc Doanh cũng thấy vui lây. Nếu a mã lập công, nữ nhi cũng được hưởng phúc, biết đâu nàng lại được phong làm Quý phi, ai mà không muốn thăng chức chứ, đãi ngộ cũng theo đó mà tăng lên một bậc.
Tháng tám, quân Chuẩn Cát Nhĩ đại bại, Cát Nhĩ Đan bỏ chạy, quân Thanh đại thắng, khải hoàn hồi triều.
Tin chiến thắng vang dội là thế nhưng lại chẳng hề liên quan đến hai phủ Đồng gia.
Đại bá phụ của Nhạc Doanh là Đồng Quốc Cương đã anh dũng hy sinh, vì nước bỏ mình. Còn a mã nàng, Đồng Quốc Duy thì lại bị ghép tội “bỏ chạy khi thua trận” – đánh không lại địch, đã tự ý rút lui.
Khi tin tức truyền về, Hách Xá Lý phu nhân đang cùng các nữ quyến trong nhà lễ Phật tại tiểu Phật đường.
Nghe trưởng tử Diệp Khắc Thư bẩm báo, Hách Xá Lý phu nhân sững sờ trong giây lát, người lảo đảo, may mà thê tử của Diệp Khắc Thư vội vàng đỡ lấy bà ta.
Diệp Khắc Thư vội nói: “Mấy người biểu ca cũng theo quân xuất chinh lần này, hiện giờ Đại bá phủ không có nam nhân lo liệu, con phải qua đó giúp một tay. Ngạch nương người nhớ bảo trọng.”
Hách Xá Lý phu nhân trấn tĩnh lại, hỏi: “A mã của con... người vẫn ổn chứ?”
Diệp Khắc Thư khẽ cau mày một cách kín đáo: “A mã không bị thương, vẫn bình an. Nhưng... hiện giờ người đang là kẻ mang tội...”Hắn thở dài, không nói tiếp được nữa.
Cả hai người cùng lúc dẫn quân tấn công, Đại bá phụ không hề lùi bước, tử chiến với quân Chuẩn Cát Nhĩ trên sa trường, cuối cùng anh dũng hy sinh, là một Ba Đồ Lỗ quả cảm. Còn a mã mình... lại đánh không lại địch, bỏ chạy... bỏ chạy...
Diệp Khắc Thư không mong phụ thân mình chết trận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó tả.
Hách Xá Lý phu nhân không nghĩ phức tạp như nhi tử. Biết Đồng Quốc Duy vẫn bình an vô sự, bà ta lập tức quay mặt về phía tượng Phật, chắp tay niệm ba tiếng “A Di Đà Phật”.
Các nữ quyến khác trong nhà cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo.
Thế hệ thứ hai của hai phủ Đồng gia vẫn chưa đủ sức gánh vác trọng trách. Lúc này, Đồng Quốc Duy vẫn là trụ cột của cả gia tộc, chỉ cần ông còn sống, Đồng gia sẽ không thể sụp đổ.
Còn về chuyện Đồng Quốc Duy mang tội, mọi người cũng không quá để tâm. Đồng gia đã mất đi một Đồng Quốc Cương, lẽ nào Hoàng đế lại muốn cả hai người cữu cữu của mình cùng chết hay sao?
Chuyện đó chắc chắn là không thể nào.
Dù sao đi nữa, cùng là theo quân ra trận, người khác trở về thì được luận công ban thưởng, còn Đồng Quốc Duy lại bị luận tội xử phạt. Cộng thêm cái chết của Đồng Quốc Cương, Đồng gia phen này quả thực mất hết thể diện.
Nhạc Doanh cũng dẹp luôn giấc mộng được phong Quý phi.
Khang Hi vốn là người trọng tình nghĩa nên vẫn giữ lại chút thể diện cho Đồng gia.
Hắn hết lòng biểu dương công trạng của Đồng Quốc Cương, dự định đích thân đi đón linh cữu nhưng cuối cùng không thành, bèn lệnh cho các A ca cùng văn võ bá quan ra nghênh đón.
Đồng thời, hắn cử hành quốc tang trọng thể cho đại cữu Đồng Quốc Cương, cho trưởng tử của ông ấy là Ngạc Luân Đại tập tước Nhất đẳng công và thăng Ngạc Luân Đại làm Đô thống Hán quân Tương Hoàng kỳ.
Nhánh của Đồng Quốc Cương vẫn được vẻ vang như cũ. Còn về phần Đồng Quốc Duy, ông bị bãi chức Nghị chính Đại thần, giáng bốn cấp nhưng vẫn được lưu nhiệm.
Nhạc Châu đem tin tức mới nhất nghe được từ Tứ ca nói lại cho Nhạc Doanh: “Muội nghe huynh ấy nói với di nương như vậy đó. Tỷ tỷ, "giáng bốn cấp lưu nhiệm” nghĩa là sao?”
Nhạc Doanh giải thích: “Nghĩa là a mã của chúng ta bị giáng liền bốn cấp bậc quan hàm nhưng chức vụ thì vẫn được giữ nguyên.”
Nôm na giống như kiểu “cách chức lưu nhiệm” thời hiện đại vậy.