Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 20

Nàng vừa gặm xong cái đùi gà, Nhạc Châu đã “hắng hắng” hai tiếng: “À này... cái đùi gà vừa rồi, coi như là sính lễ cho Mễ Mễ đó nha.”

Nhạc Doanh: “...”

Nhạc Châu cũng thấy hơi ngượng: “Dù sao thì tỷ vào cung cũng đâu mang nó theo được, phải không?”

Nhạc Doanh đáp: “Tiểu Nữu Nữu nhà đại tẩu cũng thích Mễ Mễ lắm, ta để cho con bé nuôi không được à?”

Nhạc Châu níu lấy cánh tay nàng, làm nũng: “Tình cảm hai chúng ta tốt đẹp thế này, tỷ không cho muội thì còn cho ai nữa? Đại tẩu có bao giờ cho tỷ đùi gà ăn đâu. Sau này muội có thịt nhất định sẽ chia cho tỷ mà.”

Nhạc Doanh đành yếu lòng đồng ý.

Nàng có thể nhịn không ăn thịt nhưng Mễ Mễ thì không thể. Chính sách ăn chay của Hách Xá Lý phu nhân quả là cứng nhắc, không chỉ nữ quyến và trẻ nhỏ trong hậu viện phải ăn chay, mà ngay cả chó mèo cũng bị vạ lây.

Chút thịt khô Nhạc Doanh chuẩn bị trước đó chẳng đủ cho Mễ Mễ ăn mấy ngày. Con mèo này lại chẳng biết bắt chuột, chẳng lẽ bắt nó ăn chay cùng mọi người sao?

Nàng đành nhờ Nhạc Châu tìm cách mang ít thịt thỏ, thịt gà hoặc thịt chim cút vào cho Mễ Mễ. Nhạc Châu đồng ý ngay tắp lự: “Để muội nhờ Tứ ca lo liệu!”

Thế là Mễ Mễ chính thức thuộc về Nhạc Châu. Tuy nhiên, hai người giao hẹn rằng Mễ Mễ sẽ tạm thời ở lại chỗ Nhạc Doanh, đợi sau khi nàng vào cung rồi mới đưa về viện của Nhạc Châu để nuôi.

Hai tỷ muội đầu kề gối trên chiếc giường tre, thủ thỉ tâm sự.

Nhạc Châu nói: “Lần này a mã và Đại bá phụ chúng ta cùng ra trận, đợi khi họ lập được quân công trở về, địa vị và uy thế của hai phủ chúng ta chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc. Biết đâu tỷ cũng sẽ được phong làm Quý phi giống như muội muội của Hiếu Chiêu hoàng hậu vậy. Đến lúc đó, cuộc sống của tỷ trong cung sẽ dễ thở hơn nhiều.”

Hiếu Chiêu hoàng hậu thuộc tộc Nữu Hỗ Lộc thị, hậu duệ của Ngạch Diệc Đô - vị Ba Đồ Lỗ đệ nhất Mãn Châu, gia tộc có công trạng chiến đấu lẫy lừng, xứng đáng là thế gia số một của Bát kỳ Mãn Châu.

Sau khi Hiếu Chiêu hoàng hậu qua đời, muội muội bà nhập cung và thuận lý thành chương được phong làm Quý phi. Hiện tại trong cung không có Hoàng hậu, vị Quý phi Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị này chính là người đứng đầu hậu cung của Khang Hi.

Nhạc Doanh liếc nhìn muội muội: “Chuyện này là do Tứ đệ nói với muội à?”

Nhạc Châu “Ừm” một tiếng: “Tứ ca của muội đang tiếc lắm đây. Nhị ca và Tam ca đều được theo quân xuất chinh, chỉ riêng huynh ấy bị a mã chê là còn nhỏ tuổi, không cho đi. Huynh ấy nói không biết đến bao giờ mới lại có cơ hội tốt như thế này nữa.”

Nhạc Doanh nhớ rằng biên cương phía Tây Bắc của triều Thanh luôn có chiến sự kéo dài, mãi cho đến thời Càn Long mới hoàn toàn dẹp yên. Xem ra cơ hội lập quân công như thế này vẫn còn rất nhiều.

Chiến tranh thời kỳ vũ khí lạnh, đao thương không có mắt, Nhạc Doanh thực lòng rất nể phục hai huynh đệ Đồng Quốc Duy và Đồng Quốc Cương.

Gia tộc Đồng Giai thị đã hai đời liên tiếp có người làm Hoàng hậu, lại là họ ngoại của Khang Hi, hai huynh đệ họ đều được phong tước Nhất đẳng Thừa Ân công – một hình mẫu điển hình cho cuộc đời chỉ cần nằm hưởng thụ. Thế nhưng họ vẫn không ngừng phấn đấu, tuổi đã ngoài năm mươi mà vẫn đích thân ra trận mạc.

“Ta có chút lo lắng cho a mã.” Nhạc Doanh khẽ nói.

Nhạc Châu bật cười “Haizza” một tiếng: “A mã và Đại bá phụ đều là Đại tướng quân, chỉ huy cả đội quân, an toàn lắm. Ai dám để cho Quốc cữu gia xảy ra chuyện chứ, đúng không?”

Cuộc trò chuyện vu vơ giữa hai tỷ muội chẳng ai để tâm.



Cuối tháng bảy, Khang Hi vì lâm bệnh nên phải hồi loan về kinh, lúc này, quân Thanh và quân Cát Nhĩ Đan đang giao chiến ác liệt trên chiến trường.

Tin thắng trận từ tiền tuyến liên tiếp được báo về, thất bại của Cát Nhĩ Đan dường như chỉ là chuyện sớm muộn.