Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 19

Nhạc Doanh nói: “Ta biết rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta đâu.”

Tháng bảy, Cát Nhĩ Đan xảy ra phản loạn, Khang Hi dẫn đại quân thân chinh Cát Nhĩ Đan, hai huynh đệ Đồng Quốc Cương, Đồng Quốc Duy theo quân xuất chinh.

Vì thế, chuyện Nhạc Doanh vốn định nhập cung vào tháng tám bị hoãn lại, mọi việc đợi sau khi chiến sự bình ổn rồi tính.

Hai huynh đệ Đồng Quốc Duy chính là trụ cột của nhà Đồng Giai thị, hiện giờ họ theo quân xuất chinh, hai phủ Đồng gia đều đóng chặt cửa lớn, sống những ngày kín đáo.

Nữ quyến trong hậu trạch có một sự nghiệp cả đời - niệm Phật.

Mọi người đều niệm, cho dù bạn không yêu thích tín ngưỡng này cũng phải giả vờ ra dáng. Hiện giờ Nhạc Doanh đang ở trong hoàn cảnh bị ép buộc phải “yêu thích” Phật học như vậy.

Nam nhân trong nhà đều đã ra trận, các nữ quyến liền biến nỗi lo lắng thành hành động thiết thực. Dưới sự dẫn dắt của nữ chủ nhân Hách Xá Lý phu nhân, họ cùng nhau chép kinh Phật, niệm Phật văn, làm áo mũ Phật để ban phát từ thiện.

Cả Đồng phủ chìm trong không khí sùng mộ Phật pháp nồng nhiệt chưa từng có, vô cùng sôi nổi.

Hách Xá Lý phu nhân tìm được chỗ dựa tinh thần mới, dần nguôi ngoai nỗi đau mất đi trưởng nữ và dẫn dắt mọi người một lòng hướng Phật.

Hai tỷ muội Nhạc Doanh là những cô nương chưa chồng, được xem như khách quý trong nhà, mỗi ngày chỉ cần chép kinh Phật hai canh giờ. Nhưng mấy người tẩu tẩu thì lại vất vả hơn nhiều, từ sáng đến tối phải luôn tay niệm kinh, chép kinh, may vá, bận rộn không ngừng.

Không chỉ thế, Hách Xá Lý phu nhân còn yêu cầu cả nhà phải ăn chay. Nhà bếp nấu nướng đến mỡ heo cũng không được phép dùng, các sản phẩm từ sữa hay trứng gà lại càng không.

Thật là hết sức vô lý!

Nhạc Doanh - người đã phải ăn chay ròng rã mười ngày, cứ đứng nhìn mình trong gương suốt một khắc đồng hồ, rồi quay sang hỏi Tử Đàn: “Sao ta cứ cảm thấy mặt mình trông xanh xao thế nhỉ?”

Tử Đàn ghé sát lại nhìn kỹ: “Đâu có đâu ạ, cô nương vẫn xinh đẹp như trước mà.”

Đúng lúc đó, Hồng Chi từ bếp bưng bữa trưa về.

Đầu bếp của Đồng phủ vốn không rành nấu món chay nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ có rau xanh luộc nhạt nhẽo, đậu phụ trộn hành lá và canh nấm hương thanh đạm.

Ai mà nuốt nổi mãi những món này cơ chứ? Nhạc Doanh ăn không vào, đành dùng tạm hai miếng điểm tâm.

Mà điểm tâm này cũng chẳng có trứng, mỡ heo hay sữa bò nên hương vị cũng nhạt nhẽo chẳng kém.

Hoàng Lê thì thầm: “Ca ca của nô tỳ đang làm việc ở tiền viện, hay là chúng ta nhờ huynh ấy mua một con gà quay ở ngoài rồi lén mang vào đây? Đảm bảo không ai phát hiện ra đâu.”

Tử Đàn thận trọng hơn: “Bây giờ nội viện canh phòng rất nghiêm ngặt. Ca ca của ngươi chỉ là tiểu tư ở ngoại viện, việc chuyển đồ vào nội viện quá dễ gây chú ý. Chúng ta phải tìm cách khác thôi.”

Tử Đàn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Tốt nhất là nên đi qua đường thu mua của nhà bếp thì mới ổn thỏa.”

Hoàng Lê bĩu môi lẩm bẩm: “Ta thấy các chủ tử trong phủ này, ngoại trừ phu nhân là thật lòng ăn chay, chứ mấy vị thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia, tiểu thư kia chắc chắn đều lén ăn thêm đồ mặn rồi.”

Mấy vị thiếu gia lại càng chẳng cần phải nói. Nam nhân hoạt động bên ngoài, muốn ăn gì chẳng được, lại còn có thể tiện tay mang chút quà về cho vợ con ở nhà.

Nhạc Doanh vừa không có thân mẫu, lại chẳng có huynh đệ cùng ngạch nương che chở, thế nên đành phải ngày ngày ăn chay trường thôi!

May thay, Nhạc Châu vẫn không quên người tỷ tỷ này. Khi sang thăm, nàng ấy rút từ trong tay áo ra một gói giấy dầu dúi vào tay Nhạc Doanh: “Đùi gà mật ong đó! Tứ ca mang về cho muội, muội đặc biệt để dành phần cho tỷ này, mau ăn đi!”

Vị Tứ thiếu gia của Đồng phủ chính là thân ca ca cùng mẹ với Nhạc Châu.

Nhạc Doanh cảm động đến rơm rớm nước mắt: “Đúng là muội muội tốt của ta, không uổng công ta thương muội bấy lâu nay.”