Nghe đồn, có lần Lý Tứ Nhi bị bệnh nhẹ, Long Khoa Đa đích thân hầu hạ thuốc thang, đau lòng khôn xiết, còn hơn cả cha ruột qua đời.
Tuy nhiên, hiện tại cha ruột Đồng Quốc Duy vẫn đang khỏe mạnh sung sức, chắc hẳn Long Khoa Đa tạm thời chưa dám làm càn, Nhạc Doanh cũng chưa nghe nói trong phủ có người nào tên Lý Tứ Nhi.
Đồng Quốc Duy đối với các nhi tử thì khá nghiêm khắc nhưng khi đối mặt với các nữ nhi lại là một thái độ khác hẳn – giọng điệu ôn hòa, đúng chuẩn một người a mã hiền từ.
Nhạc Doanh sớm đã biết bộ mặt thật của vị a mã hiền này – quyền thế quan trọng hơn tình thân rất nhiều nên nàng chẳng có gì để nói. Nhạc Châu là nữ nhi út, còn đôi chút ngây thơ, thỉnh thoảng lại làm nũng với a mã.
Đồng Quốc Duy cười ha hả tận hưởng niềm vui gia đình sum vầy này.
...
Sau bữa cơm, mọi người giải tán, Đồng Quốc Duy hiếm hoi ở lại chính viện nghỉ ngơi.
Hách Xá Lý phu nhân có chuyện quan trọng muốn hỏi ông.
“Chuyện phong Hậu cho Hoàng quý phi thế nào rồi?”
Mỗi lần gặp mặt, bà vợ già cứ lôi chuyện này ra nói mãi, Đồng Quốc Duy nhíu mày: "Hoàng thượng tự có sắp xếp.”
Ông nhìn Hách Xá Lý thị: "Trước đây nhà chúng ta đã có một vị Hoàng hậu rồi. Lúc Thái hoàng thái hậu còn tại thế đã không muốn có liên tiếp hai vị Hoàng hậu xuất thân từ nhà ta. Hơn nữa, Thái hoàng thái hậu mới băng hà cuối năm kia, Hoàng thượng là người chí hiếu, lúc này không tiện sắc phong cho Dung nhi.”
Hách Xá Lý phu nhân sốt ruột nói: “Bệnh tình của Dung nhi ông cũng biết mà, còn phải đợi đến bao giờ nữa!”
Đồng Quốc Duy không vội vã như bà ta: "Hoàng thượng đã từng đích thân nói với ta, bất kể là lúc nào thì lời vua nói ra như vàng như ngọc.”
Dù là được phong Hậu khi còn sống, hay là truy phong sau khi chết, đối với Đồng Quốc Duy mà nói cũng không có gì khác biệt lớn.
Nhưng đứng trên lập trường của nữ nhân thì đó lại là một trời một vực. Được phong Hậu khi còn sống nghĩa là từ thân phận thϊếp phi được chính thức công nhận, trở thành Hoàng hậu danh chính ngôn thuận của một nước. Còn truy phong sau khi chết thì lúc sinh thời vẫn chỉ là thϊếp phi, trong mắt người đời, luôn có cảm giác danh không chính, ngôn không thuận.
Hách Xá Lý phu nhân ép Đồng Quốc Duy phải nghĩ cách nhưng Đồng Quốc Duy lại cho rằng bà ta là nữ nhân tóc dài kiến thức nông cạn, ông tức giận bỏ sang phòng của thϊếp thất khác ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hách Xá Lý phu nhân vào cung, tiện thể dẫn theo cả Nhạc Doanh.
Nhạc Doanh thật sự không muốn đi chút nào nhưng biết làm sao được, ăn nhờ ở đậu nhà người ta, đành phải nghe theo sự sắp đặt.
Sắc mặt Hách Xá Lý phu nhân không vui, trong lời nói có ý trách móc Đồng Quốc Duy vài câu, Hoàng quý phi liền cười nói: “A mã là người làm việc lớn, hơi đâu mà để ý đến đám nữ nhân hậu trạch chúng ta!”
Một câu còn chưa nói dứt, nàng ta đã ho liền mấy tiếng.
Hách Xá Lý phu nhân đau lòng nói: “Mấy hôm trước thấy con đỡ hơn rồi, sao mấy ngày nay lại nặng thêm vậy? Thuốc kia dù đắng cũng đừng có chê, nhất định phải uống đấy.”
Hoàng quý phi đáp: “Uống vào cũng chẳng thấy khá hơn, thôi thì không uống nữa.”
Hách Xá Lý phu nhân vội nói: “Không uống làm sao mà khỏi được?”
Hoàng quý phi: “Vô dụng thì uống làm gì.”
Hai mẹ con cứ nói qua nói lại mấy lời vô ích, Nhạc Doanh ngồi một bên, coi như mình không hề tồn tại.
“Hoàng thượng có sai người về cung thăm con không?” Hách Xá Lý phu nhân hỏi.
Hoàng quý phi thản nhiên đáp: “Hoàng thượng có sai Cố Vấn Hành về cung hỏi thăm con rồi.”
Cố Vấn Hành là Tổng quản Thái giám của Kính Sự phòng, là đại thái giám thân cận nhất bên cạnh Khang Hi. Có thể sai ông ấy hồi cung, chứng tỏ Hoàng thượng rất coi trọng Hoàng quý phi, Hách Xá Lý phu nhân cũng thấy hơi yên lòng.